Đoc bài thơ Ta Về


Tháng tư đọc lại bài thơ Ta về của Tô thùy Yên, một nhà thơ nổi tiếng của miền nam trước bảy lăm. Tác giả là nhà thơ mặc áo lính . Cuộc chiến nam bắc dai dẳng hai mươi năm, chấm dứt vào năm một chín bảy năm. Bắc quân thắng và từ đó những sĩ quan cấp úy trở lên của miền nam bị đưa vào những trai tù rải rác khắp chôn núi rừng từ nam ra bắc. Tác giả ở đó trên mười năm  Mười năm dài trong lao đông khổ sai trong đói rét tận cùng, sống sót trở về là điều hy hữu

Bài thơ hay mà đọc lên sao nghe buồn quá 
Buồn nhưng không oán , không hận thù ai cả, chỉ man mác nổi niềm của người vừa qua cuộc bể dâu. 

ta về một bóng trên đường lớn
thơ chẳng ai đề vạt áo phai
sao bỗng nghe đau mềm phế phủ
mười năm đất đá ngậm ngùi thay

Mười năm quanh quẩn trên những lối mòn đường sơn, mười năm lưu đày chốn sơn cùng thủy tận, cách biệt với xã hội bên ngoài. Ngày được thả về bước chân lên đường lộ, thấy nhà cửa thấy loài người  mà bỗng dưng ngỡ ngàng..Con đường lớn đó cũng là con đường đưa người về với gia đình với người thân với quê hương miền nam yêu dấu. Thôi nhé xin nói lời vĩnh biệt, đừng bao giờ có lại cái mười năm u ám  này

.
vĩnh biệt ta mười năm chết dấp
chốn rừng thiêng ỉm tiếng nghìn thu
mười năm mặt nạm soi khe đá
ta hóa thân thành vượn cổ sơ.

Từ những núi rừng Việt bắc, đường về nam đầy nhiêu khê trắc trở vô cùng. Bắt đầu bước chân đi từ những lán trại hắt hiu nằm khuất trong màu xanh cây lá núi rưng, kẻ được thả về phải đi  trên con đường sơn đạo vắng bóng người qua, Đi qua những truông cùng phá , đi qua những núi cùng non. Đi qua những thôn bản xóm làng xơ xác như hình ảnh trăm năm trước. Đời như đóng váng xanh xao thế giới bỗng già như thể 

ta về qua những truông và phá
nép trán nhăn đùa ngọn cỏ may
ta ngẩn ngơ trông trời đất cũ
nghe tàn cát bụi tháng năm bay

chỉ có thế trời căm đất nún
đời im lìm đóng váng xanh xao
mười năm thế giới già trông thấy
đất bạc màu đi, đất bạc màu

Ngày đi tóc vẫn còn xanh, ngày về tóc đã điểm bạc. Mười năm lao khổ già cả đời người  Dừng chân bên đường cúi hôn một cành hoa cỏ dai, cám ơn những đóa hoa tưởng như vì ta mà nở, cám ơn  đất trời độ lượng bao dung

ta về cúi mái đầu sương điểm

nghe nặng từ tâm lương đất trời
cám ơn hoa đã vì ta nở
thế giới vui từ mỗi lẻ loi

Về  gặp lại những người thân thích, cha mẹ, anh chị em,  vợ con quay quần bên bếp lửa  Mười năm mới thấy lại một ngày này. Hạnh phúc bừng lên như ngọn lửa hồng ấm, mà sao lòng người vẫn chưa nguôi nổi oan nghiệt của cuộc bể dâu


ta về như lá rơi về cội

bếp lửa nhân quần ấm tối nay
chén rượu hồng đây đi rưới xuống
 giải oan cho cuộc biển dâu này

ta về như hạt sương trên cỏ
kết tụ sầu nhân thế chuyển dời
bé bỏng thì cũng sinh dị biệt
tội tình chi lắm nữa người ơi

ta về như tứ thơ xiêu tán

trong cõi hoang đường trắng lãng quên
nhà cũ mừng còn nguyên  mái vách
nhện giăng khói ấm mối xông nền

chiều nay ta sẽ đi thơ thẩn

thăm hỏi từng cây những nổi nhà
hoa bưởi hoa tằm xuân có nở
mười năm cây có nhớ người xa 

ta về dẫu phải đi chân đất

khắp thế gian này để gặp em
đau khổ riêng gì nơi gió cát
thềm nhà bụi chuối khóc thâu đêm

ta về như đứa con phung phá
khánh kiệt đời trong cuộc bể dâu
mười năm con đã già trông thấy
huống mẹ cha đèn sắp cạn dầu

con gẵm lại đời con thất bát
hứa trăm điếu một chảng làm nên
đời qua lớp lớp tàn hư huyễn
giọt lệ sương thầm khóc biến thiên

ta về như giấc mơ thần bí
tuổi nhỏ đi tìm một tối vui
trăng sáng soi hồn ta vết phỏng
tron đời nổi nhớ sáng khôn nguôi

ngồi đây nền cũ nhà hương hỏa
đọc lại bài thơ thưở thiếu thời
ai đó trong hồn ta thổn thức
vầng trăng còn tiếc cuộc rong chơi


Trăm năm chỉ là một thoáng . Đời người như cánh hạc vàng bay lướt qua cõi trần gian rồi mất hút.

Được thua ,thành bại, có rồi không, không rồi lại có chỉ là ảo ảnh của vô cùng

ta về như hạc vàng thương nhớ

một thưở trần gian bay lướt qua
ta tiếc đời ta sao hạn hữu
đành không nói hết cõi lòng ta

Có một lần ai đó mươn  câu thơ viết thư pháp treo giữa những vòng hoa tiễn đưa  vị đại đức vừa viên tịch như sau
 một thưở trân gian bay lướt qua
Ôi trăm năm đời người chỉ là một thoáng lướt qua thôi sao, nghe mà buồn quá  đỗi

Nổi Đau Này Còn Mãi Khôn Nguôi

dẫu tóc con bây chừ đã bạc
má mất rồi con thành trẻ mồ côi
ngày ly biệt con không về đưa tiễn
nổi đau này còn mãi khôn nguôi

                  San jose 16/10/2015

Chiều Mưa Qua Núi

khi em ở chốn thị thành
chốn an bình ngồi nghe tiếng hát
lúc đó tôi ở đầu núi
bên chân đèo ngồi ngóng tiêng chim

cùng ở tuổi thanh xuân
nhưng mỗi màu mỗi khác
em như hoa mai vàng tươi sáng
còn tôi bát ngát một màu mây

em đi về nắng vàng áo lụa
bốn mùa bay bỗng những niềm vui
nơi tôi về mịt mù cát bụi
tuổi thanh xuân sao quá mệt nhoài

chiều mưa núi người qua ướt áo
chợt thấy hiu hiu nổi nhớ nhà
nép bóng chiều buồn nhen bếp lửa
củi ướt khói cay hay lệ nhòa

giờ này nếu cùng em qua phố
ghé quán cà phê ngồi ngó mưa
mai kia mốt nọ về qua núi
thấy bóng mưa bay lại nhớ người

chỉ sợ một ngày không trở lại
mà nằm đâu đó ở rừng sâu
bao người đã chết còn rất trẻ
cuộc chiến này không nói được đâu

         Thơ một thời nhớ lại

Dù Muốn Dù Không

dù muốn dù không
chúng ta vẫn phải sống
trong cõi lưng chừng hay tận cùng đáy vực 
dưới ánh sáng lờ mờ
trong bóng tối âm u
chúng ta đứng im như loài thú
chúng ta âm thầm như cỏ cây
bao ngày tháng trôi qua
không ai còn nhớ
mặt trời mọc ở nơi nao
và tình yêu chết tự khi nào

em ơi

một ngày anh ngồi im cùng bóng tối
để thấy mình còn sống sót với thiên tai
một ngày không dám soi gương
sợ thấy mặt mình đầy rong rêu cỏ dại

em ơi
không lẽ cả cuộc đời này
chúng ta không bao giờ có lai
giấc mơ đời người

dù muốn dù không

chúng ta vẫn đợi
còn niềm tin
đá cũng nở hoa

Cỏ Hoa, Sỏi Đá, Khói, Mây, Và ....

đi qua tuổi hồn nhiên
là chạm đến cõi ưu phiền sỏi đá
đã là sỏi đá
cuộc chơi nào không dâu bể đâu em 

thả ngọn khói mong manh
thấy thiên thu tà tà rạn vỡ
cuộc đời này
đâu có gì mãi mãi muôn năm

đôi khi một đóa hoa bé nhỏ
nở bên hiên nhà
mà cả một đời người 
thương nhớ khôn nguôi

dẫu đi hết mọi con đường lưu lạc
vẫn còn một nẻo chưa qua
em ơi có nhớ
núi sông quê nhà

đời người
có bao lần 
đứng nhìn hoa bay trong gió
để thấy đời người 
cũng là một bóng hoa bay

có một hôm về bên phố chợ
nhớ một thời gồng gánh non sông
buồn tay lật mấy trang sách sử 
chợt thấy mây bay bạt cõi lòng

Em Xưa Lụa Là Phố Huế

           
có hôm ngồi bên phố chợ
cà phê khói thuốc mơ màng
từ khi gặp em bên quán
cà phê từ đó mê man

bạn bè khi không khi có
cà phê buổi có buổi không
nhiều hôm ngồi im một xó
hết tiền đành nhớ bâng khuâng

hãy cứ hồn nhiên mà sống
đời cứ vô tình mà quên
mùa xuân vì hoa mà đến
hoa tàn xuân biệt tăm

ta theo đời đi lên núi
nằm nghe sấm chớp mưa dầm
cõi đời buồn không thể nói
chập chờn trong cuộc tử sinh
                
một hôm ngồi bên sông nước
giang hà ngồi uống rượu chơi
bóng chiều chìm trong khói sóng
gặp em cứ ngỡ nhầm người

mới hay trong thời luân lạc
nổi trôi nào chẳng riêng ai
em xưa lụa là phố Huế
em giờ bạc áo sờn vai

vẫn là em người năm cũ
nói cười như chuyện ngày qua
em ơi đừng làm tôi nhớ
một thời tươi đẹp như hoa

vẫn là thì thầm câu chuyện 
ngỡ  như ngày nọ ngày kia
em ơi đừng làm tôi nhớ
một thời xưa ở quê nhà

Trong Cõi Rã Rời Mưa Nắng

( Cà phê một buổi bên vườn nhà anh T.Đ.Sơn Cước cùng Ngô Anh )
vườn hoa nhà t.đ.s.c


trong cõi nắng mưa rời rã 
phảng phất màu năm tháng tàn phai
mùa xuân lưu lại bên đời nọ
những cánh hoa thơm những dấu hài  
nhiều khi đứng lặng nhìn hoa nở
thế giới này chợt thấy hư hao
huống chi chung sống cùng thiên hạ
trong cõi bon chen những muộn phiền
nhiều khi đứng giữa trời ngắt tạnh
thấy lòai người nổi gió mưa lên

khi tóc xanh không còn xanh nữa
thấy nắng là mưa cũng chẳng buồn
bao mùa mưa nắng qua như thể
chưa từng đi đến cõi phù sinh
em và tôi cũng chưa từng gặp gỡ
bên đường sương khói của hòang hôn
dẫu đã bao lần chia tay giữa
thanh xuân rã mộng chốn hoang đường
chia tay giữa bến bờ lưu lạc 
quê nhà xa quá một trùng dương

một hôm ghé bên vườn gió thổi
có lá vàng phai mới chớm mùa
những chiếc phong linh treo ngoài mái
thoảng nghe trong gió tiếng chuông chùa
cũng giống như đời người mới đó
mà giờ như vạt nắng vào thu

               San Jose 9/14/15

Bay Theo Những Cánh Hoa

trong u tịch của tháng ngày 
chợt vọng tiếng cười xưa rạn vỡ
giật mình những cánh hoa mỏng manh
nhẹ nhàng bay trong gió
tuổi trẻ cũng bay theo
ôi những mùa xuân xưa ở Huế
em đứng ở góc nào trong phố cũ màu rêu
bàn tay nhỏ vẫy sương mù
cánh chim bay ngoài nổi nhớ
mưa mùa đông trầm ngâm một nổi buồn rất Huế
ướt cả giấc mơ

giữa cuộc đời bát ngát những chia lìa
tưởng chừng không bao giờ gặp lại 
dẫu chỉ một lần trong thế giới tàn phai

Sài Gòn Em Ơi

Sài gòn cũ
Sài gòn xưa
em về đâu đó
những con đường bụi khói như mây

Sài Gòn cũ
Sài Gòn xưa
một thời ở đó
đi về rực rỡ chiêm bao

Sài gòn bây giờ
người quen biệt tích
kiếm tìm nhau ở chốn mit mù

Sài gòn bây giờ 
những người lạ mặt
rập rình cả những giấc mơ

Sài gòn em ơi
đường chiều bóng nổi
chẳng còn ai qua chia sớt nụ cười

Sài Gòn Một Thưở

Sài gòn cơm dĩa ly trà đá
trưa buồn phố văng nhớ thương ai
quán cóc chiều xanh nghiêng chén rượu
hẻm nhỏ em về hoa nắng phai

Sài gòn ngã năm thương ngã bảy
một lần bước lạc một lần xa
chia tay em về con phố cũ
mới đó giờ đây bóng đã nhòa

Sài gòn bánh mì cà phê quán
vỉa hè ngồi nhớ bạn bè xưa
có đứa thiên thu không trở lại
còn vài ba đứa lạc trong mơ

Sài gòn bình bịch xích lô máy
yêng hùng tứ xứ bạt hồn qua
mỏi got chân đời nơi xứ lạ
lòng còn thương nhớ chốn quê xa

Sài gòn của một thời ly tán
thương người chạy lọan chốn xa xôi
ta ngược đường về qua mây nẻo
sỏi đá còn đau chuyện đổi dời

nghe nói em giờ về cố quận
đường chiều qua ải trăng mây bay
ta còn ở lại bên bờ cõi
nắng sớm đìu hiu ngọn cỏ gầy

Sài gòn của một thời tuổi trẻ
đi qua như giâc mộng phù hoa
khi đã không còn gì để nhớ
chợt thấy trang kinh ánh nguyêt tà

Hôm qua Hôm Nay Và Ngày Mai

lâu rồi phố vắng tiếng chim
người vắng tiếng cười
đời vắng những cuộc tình
cuộc tình vắng bóng những tình nhân

lâu rồi đời im tiếng nói
người cạn giấc mơ
tôi em và ngày tháng nọ
đi qua những bến bờ nắng mưa rời rã
đi qua những phố thành hoang vu rực rỡ
đi qua đi qua
cơn mê dài thế kỷ

lâu rồi là như hôm qua
là như hôm nay 
và như ngày mai

Đi Qua Tuổi Thanh Xuân

tuổi trẻ là mùa xuân
tươi như hoa mới nở
nửa đời lại bâng khuâng
đứng nhìn mây qua cửa

Lời Từ Biệt


lời từ biệt của hoa
nhẹ nhàng bay trong gió
lời từ biệt của người
sao buồn hoài thế kỷ

Một Thời Đã Đi Qua

mùa xuân đã đi qua
hoa rơi ngoài hiên lá
một thời đã đi qua
không còn ai để nhớ

Luc Bát Hai Câu

thổi đi 
một ánh đèn màu
thắp lên mấy ngọn 
tình sầu hở em

khi tóc
xanh nhạt tuổi hồng
đời như ngọn nến 
cháy dần trên tay

ẩn trong
giấc mộng đời thường
có khi là cả 
nổi buồn triền miên

ở trong cái cõi 
ngậm ngùi
bản lai diện mục của người
là chi

đôi khi 
những kẻ chân tình
cũng đành đánh mất 
cuộc tình không hay

nếu không giữ lá xanh cây
thì xin trả lại 
mây bay trên ngàn

xưa kia là núi là sông
giờ đây là cả 
mênh mông nổi buồn


Mây Trắng Bay

người về chiều nay ta sẽ gọi mây đưa
người về sáng qua ta còn dòng sông nhớ
người về đêm tối ta còn bóng trăng xanh
người từ chia ly ta còn lời trăn trối

người ở quanh đây ta còn vạn ngày vui

người đã xa xôi ta d0ứng ngóng mây trời
chiều nay mây trắng bay nhiều quá
chim đã xa trời em xa tôi

người về đâu mười hướng trời mây

ta ngóng trông thiên thu hao gầy
người xa ngàn dặm tình tơ tóc
trong trái tim đời mây vẫn bay

người về chiều nay ta hết gọi mây đưa

tình đã tan theo mấy độ đợi chờ
chiều nao mây trắng bay nhiều quá
bay hết mộng đời em hay chưa

Lá Rơi Hoa Rụng

bên vườn nhà bóng hoa bay
bên vườn chùa lá lấp đầy dấu chân
tôi về lòng cứ phân vân
lá rơi hoa rụng trong tâm còn gì

Bạn bè xưa

ta chỉ có một hai tên bạn
đáng nhớ trong một đám bạn bè
ta chỉ có một thời để sống
và một đời gợi nhớ vu vơ

bạn muời năm không gặp
ngỡ thiên cổ rêu xanh
câu thơ khi chiều xuống
nhuộm tím bóng hoàng hôn

mười năm biệt vô âm tín
vẫn thường chạnh nhớ mênh mông
cuộc đời ngoảnh đi ngoảnh lại
đìu hiu mấy ngọn cỏ bồng

một thời ruổi rong chiến địa
một thời gõ đá mà chỏi
gánh hư không này trẩy mộng
chén trà xanh đắng môi cười

chiến binh nhiều khi cũng lạ
ném gươm đao nói chuyện thiền
chiến bại lòng khô như đá
múc bình nước giải oan khiên

mãnh trăng non treo đầu núi
nói lời gì với hư vô
đời như mây treo đầu gió
riết rồi quen chuyện phù hư

đốt ngọn đèn soi địa ngục
ta đi tìm ta giờ đây
nhũng thiền sư không kinh tụng
hốt ánh trăng giải mộng này

mùa hạ vào rừng đốn củi
mùa đông nhóm lửa pha trà
cái ảo hoà cùng cái thực
khổ lụy nào không trổ hoa

cúi hôn cành hoa ngọn cỏ
ngẩng đầu tóc dạt biển đông
thế giới treo đầu gánh củi
theo ta vào động đá xanh

bạn bè xưa giờ xuống núi
về thành làm kẻ lưu vong
mây trời xưa thôi lồng lộng
áo cơm cuồng vó ngựa hồng

con người nhiều khi cũng lạ
xóa dĩ vãng nói chuyện thường
chuyện thường tình cơm và áo
chuyện vô tình núi với sông

Sương sớm mai . Nắng chiều tà

môt chén trà một sớm mai
một trang kinh với một vài đóa hoa
ngọn đèn hắt bóng mù sa
hôm nay lại một ngày qua sắp tàn

Một Thời Tan Tác

có một thời lá phai đi niềm nhớ
anh về tìm quanh quất đó đây
không thấy người quen đi qua phố
chỉ thấy bụi đường ngơ ngác bay

một thời sông núi nằm thiêm thiếp
và người đôi mắt đóng ô vuông
anh đếm đời mình đi qua đó
năm tháng xanh nổi nhớ dị thường

một thời sỏi đá còn lăn lóc
cây lá đau niềm đau của người
một thời thiên hạ buồn ly tán
cùng với một thời em với tôi

Ví Dụ

ví dụ còn chút chi mông mị
thì về nằm ngủ dưới chân mây
chỉ sợ khi em về lay động
tỉnh ra lạnh bóng ở nơi này

ví dụ những đêm dài đối bóng
thì còn ly rượu dỗ dành nhau
chỉ sợ khi em về bất chợt
rượu nhân gian không chuốc cạn tình sầu

ví dụ cuộc đời này như ý
anh đâu cần phải ví dụ lung tung
khi ấy thơ sẽ thành giấy trắng
rượu sẽ thành ánh mắt ai xưa

Trong bóng chiều xanh

ngồi trong bóng chiều xanh
nghe hoàng hôn tím rụng
ai về nhẹ bước chân
gót hài sương khói đọng

Nước cuốn hoa trôi
chập chờn trên sóng nước
mấy đóa hoa dại tàn
mỗi đoá hoa là một
khuôn mặt của hồng nhan

Nhân ảnh
nghiêng mình trên sông nước
soi lại bóng hình xưa
giật mình con sóng vỗ
sầu lan mấy bến bờ

Phù hoa
có ngồi chờ hoa nở
trong một phút phù du
mới hay đời sống nọ
lụi tàn bao ước mơ

Họ Về

họ về đông như trẩy hội
xuân tàn mấy thế kỷ qua
họ về theo con nước nổi
lềnh khênh bẩn bến giang hà

họ về xuôi chân phố thị
khúc hoan ca ánh đèn màu
thôi em ta về núi ở
đêm dài đốt lửa rừng sâu

Thỉnh Thoảng Tôi Nhớ Em

giữa cuộc đời tất bật
những cơm áo gạo tiền      
nhiều khi trong cùng tận
chợt thèm chút bình yên
buổi sớm mai thức dậy
vội vàng ly cà phê
vội vàng nghe chút nhạc
vội vàng phóng xe đi

thỉnh thoảng tôi nhớ em
mưa vội vàng thắp nắng
nắng vội tàn trong mưa
nhiều khi trong giấc ngủ
giật mình nhớ ai xưa

giờ chân đời đã mỏi
mộng cũng rã tan tành
nhiều khi trong cùng tận
thỉnh thoảng tôi nhớ em
một chút gì rất nhẹ
lan dài trong trái tim

Tâm Huế

thưở về đứng bên giòng Hương giang chảy
tìm lại hương xưa Thạch xương bồ
bao năm sông nước buồn không dạt
những mãnh đời theo sóng xa đưa

Về gõ tay sầu lên thành quách
nghe hồn dâu bể đọng rêu xanh
trăm năm chưa tận đời sao tận
quận chúa em xưa đã biệt thành

thử một ngày lang thang trong nội
để nghe mưa nắng nói lời chi
nắng mưa chỉ nói lời hoang phế
chỉ nói lời người bỏ nhau đi

thử đêm đêm ngồi chờ nguyệt nở
trên tay người mấy đóa ngọc lan
Huế ơi, đêm Huế là hư ảo
nói giùm người lời khói sương tan

thử về lại nhà xưa miền Gia Hội
thấy chi nhân ảnh giữa muôn trùng
Huế ơi , tâm Huế là hoa lá
ngát hương đời trong mỗi trái tim

Cám Ơn Hoa Lá Và Em

                                  người quá dữ hoa lá lại hiền

cám ơn những đóa hoa bé nhỏ
một sớm mai thoáng nở bên vườn
từ đó xuân đời thơm nổi nhớ
chỉ một lần mà mãi ngát hương

em cũng một lần đi qua đó
chốn hồng trần bày lễ hội vui
một lần biên biệt theo năm tháng
từ đó nhân gian thoáng ngậm ngùi

khi đã biết thương màu lá úa
bên vườn nhà ngồi  ngó hoa bay
những cánh hoa chập chờn trong gió
nói lời từ biệt có ai hay

từ bi mà đến
nhẹ nhàng mà đi
lòng xanh như lá
tâm hiền như hoa
                                mồng một tết
                                  2015

Cuối Năm Xuống Phố

một
cuối năm đi xuống phố
mua về mấy nhánh hoa
tiếc người tình năm cũ
giờ không còn bên ta

hai
nhìn mấy cành hoa nở
chợt nhớ mùa xuân qua
người xưa không còn nữa
hoa rơi như lệ nhòa

ba
xuống phố mua hoa cỏ
mua thêm mấy nhánh trầm hương
cuối năm nhớ người thiên cổ
lòng đau thắt nổi đoạn trường


Giao  Thừa
tưởng đi hết một chiều trên phố
là về nằm ngủ một giấc say
quán nhỏ đèn mờ đêm trừ tich
thức cùng ly rượu bóng hoa bay

Nguyên  Đán
chẳng có ai ghé nhà xông đất
một mình ta rót rượu mời ta
ở đây tết chỉ là thoang thoáng
ngày xưa đâu đó ở quê nhà


Tháng Chap

những ngày cận tết đi về
đường hoa phố thi bộn bề dấu chân
lối xưa bước lạc xuân hồng
còn trong nổi nhớ muôn trùng đã xa



Những Cuối Năm Buồn

một
ngủ mõt giấc không mộng
tỉnh ra xuân vẫn còn
hỏi thăm hoa lá cỏ
bao giờ xanh nước non

hai
về chào nhau năm mới
khi tình đã cũ rồi
ngập ngừng nâng ly rượu
thấy bóng hoa đào rơi

Những mùa xuân lạ

Đêm ba mươi

đêm ba mươi lang thang ngoài phố
sáng mồng một đóng cửa ngủ vùi
thức giấc hỏi xuân qua rồi hở
ngòai sân vườn lấm tấm hoa rơi

Đón xuân

thiên hạ đón xuân đủ màu hoa lá
tụi mình đón xuân bằng két rượu bia
đêm hoang vu chứa bọn sầu lữ thứ
bao năm lưu lạc vẫn chưa về

Bóng xuân xanh

ra vườn hái mấy nhành hoa cỏ
hái thêm sương biếc ở trên cành
khi không chợt thấy chùm hoa nở
giật mình nhớ lại bóng xuân xanh

Lỡ Hẹn Mùa Xuân

mỗi năm anh hẹn về quê cũ
cùng em đi trẩy hội xuân hồng
bao lần lỡ hẹn không về được
em với mùa xuân vắng bóng anh

thiên hạ rộn ràng vui đón tết
riêng em lặng lẽ một mình qua
tháng chạp nắng vàng lên nổi nhớ
theo bước em về trong thiết tha

hoa hồng đào rụng đầy sân nhỏ
tết đã qua rồi vương vấn chi
sáng em quét lá hoa đầu ngõ
quét cả tàn phai tuổi xuân thì

này em có biết nơi anh ở
xứ lạ quê người hoa tuyết bay
anh một mình với ly rượu nhỏ
không có mùa xuân nơi chốn này

Những Cuối Năm Buồn

Cuối năm mỗi tuần nhớ lại một vài bài thơ cũ viết về cuối năm đã đăng lâu rồi
trên tạp chí Văn, Văn hoc, Thời tập, Nhân văn,Làng văn, Văn uyển, hải ngoại
                                                                                        Ngữ an
một
xưa viết trên trang giấy
mấy câu thơ xuân hồng
hỡi người ngang qua đó
có còn nhớ gì không

hai
rót mãi ly ruơu đời
ướp men buồn viễn xứ
cuối năm lăng lẽ ngồi
nhìn bóng chiều qua phố

ba
bước một bước đi về
giữa năm cùng tháng tận
hồn xanh dại xưa kia
bàng hoàng sương khói rụng