Đời Người Như Một Giấc Mơ


chúng ta đến nơi này chỉ là một cuộc rong chơi
đầy những bất an đầy những muộn phiền
đầy những giấc mơ cụt ngủn
và niềm đau thì bao la

không phải vì em đến nơi này
để nói để cười và để khóc
tình yêu chỉ có thật
khi không còn bên nhau

em và tôi
mỗi người mỗi ngã
cuốn theo chiều gió
hạt bụi nào mà không biết bay xa

đến một lúc nào đó quay về chốn cũ
mới hay mọi thứ không còn như xưa
trăm năm đời người qua nhanh quá
như một giấc mơ

Thôi Về Đi Em


thôi về đi em
năm cùng tháng tận 
mùa xuân còn đợi
hoa rơi bên thềm

thôi về đi em 
đường đời bóng nổi
ngày tàn theo đêm
đá mòn bước mỏi

cuộc tình đi qua
trăng rằm đã tận
ai còn đơm hoa
giữa mùa tháng cũ

đêm nằm nghe mưa
ru buồn mái lá
tình nào không xưa
cho mềm nổi nhớ

quê nhà giờ xa
như miền đất hứa
thế giới bao la
nổi buồn viễn xứ

thôi về nghe em
đời người đã mệt
trăm năm còn tiếc
một cuộc rong chơi 

Ở Đây Sương Khói

                                                                       Ở đây sương khói mờ nhân ảnh
                                                                                                    Hàn Mặc Tử

Tôi ra bến sông tìm Hạ, mẹ nàng nói nàng đang giặt áo ngoài sông. Con đường đất chạy dài từ thôn xóm ra bến sông đi qua những vuờn cây trái, những ngôi nhà mái ngói rêu xanh, mái tranh vàng sẩm, chìm khuất trong màu lá xanh im vắng bóng người.

Gần hết tháng giêng Huế còn lạnh, nắng hiu hiu trong gió, lúc ửng sáng lúc nhàn nhạt. Mùa xuân như chưa qua hẳn. Còn thấy những cánh hoa mai vàng nở muộn trước cổng nhà nọ, rơi rớt trên mặt đất,.giống như dấu hài của thanh xuân còn lưu lại bên đời.
.
Bước ra đầu đường đã thấy sông Hương trước mặt, nước trong xanh êm đềm trong buổi sớm mai. Tầm mắt nhìn qua  bờ xanh biếc lá hoa kia là thôn Long Thọ. Con đường chạy dài theo bờ sông bên đó là con đường Huyền Trân Công Chúa. Ai đặt tên đường đầy nổi niềm thương nhớ rứa Huế ơi. Giờ tôi đang còn đứng nơi này và Hòang hoa thì xa ngái. Nàng cũng ngàn dặm ra đi, con chim thiên di đi tìm nắng ấm không hẹn ước một ngày về.

Tôi lại nhớ Hoàng Hoa trên đường ra bến sông tìm Hoàng Hạ. Bến sông vắng người, đứng trên bờ sông nhìn xuống bến nước nơi Hạ đang ngồi giặt áo, tôi thấy bóng Hạ chập chờn trên dòng nước trong xanh răng mà giống quá một người, định gọi tên, nhưng kịp thời ngậm tiếng. Ngày xưa Hoàng Hoa vẫn thường ra giặt áo ở bến sông này
Hạ giống Hòang Hoa từ dáng dấp đến nét mặt. Ba năm trước Hoàng Hoa ở tuổi Hạ bây giờ. Em đã xa ngôi làng bến nước này đã ba năm, không biết nơi em ở có một dòng sông và bến nước như thế này không. Chắc chắn là không và nếu có thì chỉ là một dòng sông lạnh buốt bóng người.

Đứng dựa lưng vào cái cột vuông xi măng trên bến giặt im lặng hút thuốc và nhìn Hạ đang lặng lẽ vò từng cái áo. Có chiếc thuyền máy từ hướng thượng nguồn lướt qua tạo thành những con sóng nhỏ lan vào bờ làm tung tóe những giọt nước và làm tan vỡ hình bóng của Hạ trên mặt sông. Rồi mặt nước trở về cái tỉnh lặng ban đầu và nhân ảnh đời người lại tạm thời in trên đó.
Có bao giờ con nước chảy ngược về nguồn không  Dòng nước muôn đời vẫn chảy xuôi nếu không có lẽ tôi đã nhìn thấy bóng Hoàng Hoa chứ không phải là Hoàng Hạ. Khi không muốn nhoài mình ra dòng sông để nhìn xem nhân ảnh của mình có còn là như vài ba năm trước không. Thôi đừng nhìn lại làm chi cho buồn lòng thế sự.

Xả xong cái áo cuối cùng Hạ đứng lên đưa tay khẻ vuốt lại mái tóc đang lòa xòa trong gió. Dáng người con gái Huế mảnh khảnh đứng bên dòng sông trong buổi sớm mai, mơ hồ như không thực. Cái đẹp của sông Hương là tỉnh lặng, cái đẹp của người con gái là mong manh. Trong buổi sớm mai hay trong bóng chiều tàn, cái hình bóng người con gái đứng bên dòng sông vẫn mãi là bức tranh in sâu vào trong trí nhớ. Hôm nay tôi còn ở đây, sớm ngày mai bước chân phiêu dạt vô nam, và chẳng biết khi nào trở lại, thôi hãy nhớ ghi lấy và đem cái hình bóng mong manh của người con gái và cái tỉnh lặng của sông Hương theo cùng.
Hạ cắp thau áo quần ngang hông và khi quay mặt bước lên bờ hốt nhiên khi thấy tôi đứng đó, giật mình Hạ nói:
- Anh đến tự hồi mô mà Hạ không hay.
- Lâu rồi.
- Răng anh không lên tiếng gọi Hạ.
- Đứng nhìn Hạ ngồi giặt áo thấy hay hay.
Thóang nhìn thấy chút bối rối của Hạ, em chợt nghiêng mặt nhìn dòng sông, cái nhìn xa xăm khó tả :
- Ngày trước chị Hoàng Hoa vẫn thường ra giặt áo ở bến sông này.
Hạ vô tình nhắc đến Hòang Hoa, điều mà tôi và em thường lẫn tránh trong mỗi lần trò chuyện. Nhắc đén 
Hoàng Hoa là kéo đến sự im lặng đột ngột giữa hai người. Một bóng hình xa xăm vạn dăm biền biệt mấy năm rồi răng vẫn còn hiển hiện và cách trở lạ lùng. Từ ngày Hòang Hoa đi tôi vẫn thường ghé lại căn nhà cũ thăm viếng những người thân của em và cũng để tìm lai những cảm giác một thời yêu dấu.

Tôi và Hòang Hạ bước đi bên nhau trên con đường đất chạy dài qua thôn xóm. Hai cái hình bóng song song in trên nền đất nhạt vàng mà ngày xưa đã từng in bóng với Hoàng Hoa. Ngày xưa thôi đừng nhớ lại làm chi cho buồn tháng ngày đang sống, nhủ lòng như rứa mà răng mình vẫn hoài niệm khôn nguôi. Kẻ xa xăm thường nhớ về quê quán cũ còn những người ở lại thường trổ mộng ở chốn xa kia.
Dù có muốn bước chận đi thật chậm từ bến sông về nhà Hạ, chậm thế nào rồi cũng phải tới. Bước vào sân vườn, Hạ nói  tôi vô nhà uông nước
- Chờ .Hạ làm công việc một chút thôi. 
Tôi vừa nói vừa cười 
- Chờ một đời cũng được mà.  
Không nhìn thấy nét mặt và ánh mắt Ha bởi em đã quay lưng bước ra vườn, chì nghe nhỏ một câu vong lại
- Cái anh này cứ ưa giỡn
 Tôi muốn nói không giỡn mô, thiệt đó, nhưng thời buổi hiu hắt như thế này đâu có cho ai được thảnh thơi mà chờ " Ngồi không một buổi ngáp rồi. Lấy đâu thơ mộng mà ngồi chờ nhau. Yêu người đành hẹn mai sau. Thời ta đang sống có đâu mà chờ.  Bước ra phố nhớ nhà thờ. Lang thang trong chợ nhớ chùa xưa kia "  
Không việc làm cứ đi lang thang mà chẳng biết đâu để lang thang, cà phê hàng quán nhạc vàng nhạc xám dep hết. Thời thế buồn hiu quá chừng. Nói thiệt nhiều phen qua cầu muốn nhảy sông quá. 
Hạ phơi xong mấy cái áo trên sợi  dây kẽm giăng sau vườn, em bước vào nhà rót cho tôi ly nước và nói:
_ Trưa nay ở lại ăn cơm nghe.
_ Có đủ gạo không mà mời rứa.
_Thiếu thì Hạ ngồi nhìn anh ăn.
Biết Hạ nói chơi nhưng thời buổi này chuyện cơm áo không phải chuyên thường. Đó, nếu không phải chuyện cơm áo thì hà cớ gì ngày mai tôi phải xa em và thành phố thân yêu này. Chỉ còn một buổi chiều nay bên Hạ,. Tôi đang tính chuyện rủ Hạ đi ăn uống ở đâu đó để nói chuyện giã từ.. Dù bất cứ ở đâu cũng khó mà mở miệng nói ra lời tạm biệt. Bởi hôm nay tôi vừa mới biết là ngày sinh nhật của em. 
Hạ rót thêm nước vào tách trà và nói 
_ Anh chờ Hạ một chút, Hạ xuống bếp nhen lửa bắc nồi cơm nghe.
_ Rứa bác gái mô ?
_ Có lẽ mạ em đi chợ. Chắc cũng sắp về rồi.
Vừa dứt lời dáng Hạ đã khuất sau chái bếp, tôi bước ra sân hút điếu thuốc rồi đi quanh ngôi vườn. Nắng trưa vàng in bóng cây thành từng mãnh nhỏ, cây còn thu bóng mình vậy còn người bóng đổ về đâu.

 Chúng tôi ghé quán  bún thịt nướng.Kim Long  Ngồi ở đây nhìn sông nước trong bóng chiều man mác lạ. Có chút gì như khói sương lãng đãng trong mắt người ..Chiều trôi qua nhanh quá mới đó nhà nhà đã lên đèn. Khi chúng tôi đi qua cầu Tràng Tiền Hạ đi sát vào tôi như muốn tránh cơn gió lạnh .Gió của trời còn tránh được, gió cuộc đời biết tránh đi đâu. 
Không biết giờ là mấy giờ tối rồi. Cái đồng hồ đeo tay đã bán từ lâu, chiếc xe đạp cùng vừa bán hôm qua đủ để mời Hạ hôm nay và mua vé xe đò đi vô nam kiếm sông.Vẫn còn dư dã cùng Hạ ghé quán cà phê cho hết đêm dài.
Vào quán tôi gọi ly cà phê và ngạc nhiên khi nghe Hạ nói cho hai ly. 
- Uống thử một lần cho biết, Hạ nói.
- Đáng và coi chừng bị thức cả đêm không ngủ đươc,  tôi cản. 
- Không uống cà phê Hạ cũng không cách gì ngủ đươc đêm nay. 
Tôi giật mình khi nghe Hạ nói, không lẽ Hạ biết ngày mai tôi xa em. Tôi nhìn Hạ và thấy ánh mắt em có những lời muốn nói. Tôi viết mấy câu thơ trên vỏ bao thuốc lá tăng Hạ

hôm nay là  sinh nhật 
đừng nói một lời buôn 
giấu nổi niềm trong đáy mắt. 
cuộc tình như khói sương


Năm sau tôi về tìm Hạ nghe nói em đã một mình đi qua biển đông