một ánh đèn màu
thắp lên mấy ngọn
tình sầu hở em
khi tóc
xanh nhạt tuổi hồng
đời như ngọn nến
cháy dần trên tay
ẩn trong
giấc mộng đời thường
có khi là cả
nổi buồn triền miên
ở trong cái cõi
ngậm ngùi
bản lai diện mục của người
là chi
đôi khi
những kẻ chân tình
cũng đành đánh mất
cuộc tình không hay
nếu không giữ lá xanh cây
thì xin trả lại
mây bay trên ngàn
xưa kia là núi là sông
giờ đây là cả
mênh mông nổi buồn