Một Đóa Cúc Vàng Nhớ Phố Xưa

qua dòng sông mưa chiều phủ mặt
thấm nổi buồn ướt cả mai sau
tôi nhớ em đi về phố chợ
chốn ngưa xe chen đại nổi sầu 

nhiêu khi đứng bên đường phố la 
chợt thèm tiếng gọi một người quen 
em cũng bao năm rồi không gặp
đời sống dường như đã cũ mèm

một hôm về thấy bên vườn nọ
một đóa cúc vàng nhớ phố xưa
chẳng qua mưa nắng còn mê mỏi
dạt chút vàng phai của bụi mờ

Nhân Ảnh

sớm chào người tóc xanh
chiều về chào tóc bạc
nhân ảnh của trăm năm
mỗi ngày nhìn mỗi khác

Tôi Về Chợt Nhớ

đi qua sông nước
thấy bóng phù vân
em còn đâu đó
nơi phố phường xưa
tôi về chợt nhớ
lá hoa bốn mùa

mỗi người là một
cuộc chơi đọan trường
bao nhiêu ước vọng
hóa ra nổi buồn

không là chi cả
một thóang rồi qua
mà nghe lặng lẽ
lá rơi sau hè



Ở Tuổi Hai Mươi

ở tuổi hai mươi cuộc đời tươi quá những bông hoa 
cùng ở tuổi hai mươi sao các em lại nhàu như lá ua
có phải quê hương buồn quá những câu ca
ai hát ru trong nắng chiều mưa sớm 

cùng ở tuổi hai mươi
sao quê hương người rưc rỡ tương lai
mà quê hương mình rưng rưng nổi nhớ
ai đẩy các em xuông tận cũng đáy vưc
ngồi đếm tuổi mình ôi chỉ mới hai mươi

đưng khóc nghe em này em tuổi nhỏ
đợi đến  hai mươi mà khóc một lần

ở tuổi hai mươi cuộc đời rộn rã nhưng niềm vui
sao ở tuổi hai mươi các em ngậm ngùi như sỏi đá
có phải quê hương buồn quá cứ làm thinh
những kẻ yêu nhau 
ngồi nhìn nhau  im lặng
ôi mắt em như cỏ rêu
mắt anh đượm màu mây khói
       
ở tuổi hai mươi buồn lâu đến nổi
núi cũng mòn giấc mộng sơn khê 
ở tuổi hai mươi còn ai ở lại
ngồi đếm nổi buồn ở tuổi hai mươi

Giữa Những Giấc Mơ

giữa những giấc mơ và thực tại
là cả mênh mông một nổi buồn
và em một bóng hồng nhan nọ
cũng là buồn một của mênh mông

giữa những niềm tin và tuyệt vọng
là cả cơn đau rất dịu dàng
này em hãy cứ là xa lạ
để đời còn chút mộng mà tan

Ở Một Cõi Đi Về

                 Tháng tư  2001

trăm năm đi chưa giáp
một vòng của tử sinh
đôi mắt giờ đã khép
nhật nguyệt tắt im lìm

người nằm im lặng ngủ
nhẹ nhàng giấc thiên thu
xôn xao ngoài cõi vắng
mấy vòng hoa tiễn đưa

một cõi đi về *
còn bao điều muốn nói
tôi là ai , là ai *
mà yêu quá đời này *

đời này là cát bụi *
ru ta những ngậm ngùi *
mưa hồng về biển nhớ *
nghe ra những tàn phai *

khi trái tim ngừng đập
vũ trụ cũng ngừng theo
đưa người qua cõi tạm
ngọn nắng tắt lưng đèo

mãi mãi và mãi mãi
đời ngưng vọng lời ca
từ nay là hiu quạnh
cõi trần gian bao la
           
         *   nhạc Trịnh công Sơn

Quán Chiều

buổi chiêu đi qua phố
khói bụi bay mờ đường
ghé quán bia ngồi uống
hớp theo một nổi buồn

quán sá thời đổi mới
ngoài bia rượu có người
xin các em đừng phá
ngồi trên nổi buồn tôi

Mi Là Kẻ Lang Thang

mi là kẻ lang thang trên mọi con đường phố
trên những dòng sông trên những bến bờ
bụi đỏ tháng ngày xanh
đường dài xiêu dạt bóng
mi là kẻ lang thang 
trong tận cùng nổi buồn của người lưu lạc
Sài gòn Đồng nai lục tỉnh
quê hương dài nổi nhớ
ngọn khói chiều xanh

mi là kẻ mang nổi buồn đi lang thang hết một thời tuổi trẻ 
mơ một ngày về quê hương cố thổ 
chỉ để ngồi im trong từng nổi nhớ
mà ngậm ngùi thương tiếc tháng ngày qua


Tìm Em Vô Ngại

ngày sẽ trôi qua
và mai kia
chúng ta giã từ hạnh ngộ
anh biết tìm em nơi đâu

em ở ngoài biên giới
anh thầm vượt biên cương
em ở đại dương
anh kết bè qua biển
em ở miền gió tuyết
anh thề vượt gió băng
em ở miền đông
miền tây xa xôi anh không ngại bước
em ở phương bắc
phương nam xa vời anh cũng tìm theo
em ở chốn núi đèo
vượt bình nguyên anh băng thiên lý
em ở miền nguyệt ẩn
giũ áo bụi hồng anh tìm chốn mây bay
em ở trần gian
rời thiên đường anh không ngại bước
em ở địa ngục
dẫu chín trần anh cũng tìm qua

chỉ có một miền anh không thể tìm em
khi tình yêu vào miền quên lãng

Về Là Về Với Ban Sơ.

Tất cả mọi thứ đều qua đi kể cả ngày mai sắp đến. Tình yêu thì sao, có còn trong cuộc đời  cơm áo vây quanh.này không, hay cũng tan theo cùng năm tháng. Đời sống càng khốn khó, tình yêu càng mong manh. Thời đại càng văn minh con người lại cô đơn hơn bao giờ.

Cô đơn như một đóa hoa nở trong đêm tàn Cô đơn như ngon lửa nhóm trong chiều hôm  Cô đơn khi đứng giữa đường xe  kẹt cứng. Cô đơn khi ngồi xem  tivi chiếu toàn phim Đại Hàn Trung quốc. Cô đơn cùng cái điện thoai di động mang theo, thèm tiếng người nói dăm ba tiếng. Cô đơn khi ngồi với bạn bè cùng chai bia ly rượu cho qua một buổi chiều một tàn khuya. Cô đơn khi chen chân giữa chốn chợ người mang đầy mặt nạ. Và có người cô đơn khi thầm nhớ chuyên núi sông biển đảo mà nơm nớp ngó quanh ngó quất.

Biển cả hóa thành ruông dâu. Sông xanh biến thành phố chợ. Từ cái không sinh ra cái có, thản nhiên, từ cái có biến thành cái không lại hoảng hốt  Lẽ vô thường trước mắt cũng không lay tỉnh được ai. Đêm nghe tiếng thì thầm sông nước. Đi giữa phố chợ mà nhớ tiếng gọi đò hay tiếng người goi người giữa chốn muội mê. 
Thôi thì cứ u u minh minh như thế mà sống, mấy mươi năm đôi mắt đã quen đèn thắp thì mờ.

Cuộc sống ngày càng khốn khó, vật giá đắc đỏ không ngờ. Ăn cái gì cũng sợ thức ăn tẩm hóa chất, thuốc trừ sâu, mua sắm thứ gì cũng sợ mua phải hàng Trung quốc. Hàng Trung quốc nhan nhản khắp nơi..Sợ mà không tránh được đó mới là điều đáng sợ. Bệnh viện ung bướu quá tải, người chết vì bệnh ung thư nhiều đến đỗi như chuyện thường tình.Thôi thì đành phó mặc cho trời, trời kêu ai nấy chịụ
Không còn cái thú uống cà phê buổi sáng ở quán cóc, quán vỉa hè với bạn. Ly cà phê đắng nghét không có chút cà phê nào cả, bột bắp rang đen cháy trộn với hóa chất hương mùi, uống như thế khác nào tư mình đầu độc mình
Sài Gòn nắng nóng, thèm chút lạnh của mùa mưa Huế. Sáng uống trà với bạn bên cư xá Thanh Đa.,  góc nhỏ bên sông  bạn mới bạn cũ ai cũng thân tình.  Bạn thời trung học, bạn qua thơ văn ca nhạc. Bạn có đứa trước kia đi lính bên này, lại có đứa  chiến đấu ở bên kia, đã mấy mươi năm rồi còn gì nữa.mà bên này bên nọ, ngồi lại với nhau như thưở đầu đời.
Tàn cuộc trà bày qua cuộc rượu, nói cười rộn rã đàn hát xôn xao rồi lại quay về cùng tich lăng. Một ngày đi qua như gió thổi. Đêm về ngủ chưa quen giấc vật vờ đến hai ba giờ sáng.
Những ngày ở Sài Gòn cám ơn bạn bè với những cuộc rượu đến tàn khuya.. Ngày vui thường qua mau, tạm biệt  mai về Huế.

Huế nóng ba chín bốn mươi độ. Buổi trưa phố vắng bóng người, những con đường như bốc hơi dưới cơn nóng, cây lá bơ phờ như bị háp, màu lá xanh lóa nắng muốn phản màu  Một ngày chỉ thoải mái ở buổi sớm mai và chiều tối. Về Huế trốn cái nắng ở miết trong phòng thì chán quá  Thèm một cơn mưa cuối mùa hạ hơn bao giờ. Không có cơn mưa như ý muốn nhưng trời lại dịu mát bất ngờ,  ai đó nói có bão rớt ở đâu đó thổi về.

Huế buồn chi Huế ơi mà sông không muốn chảy, người đi không thấy về. Ngang qua những con đường xưa cũ nhớ những bóng hình ai đó thân quen. Bạn bè cũ không còn ai, hầu như tất cả đều hành phương nam lâu rồi. Về lại quê nhà mà bơ vơ lạc lõng như người lạc chợ. Sáng thức dậy sớm đi lang thang trên những con đường trong thành nội, ghé quán cà phê ở đường Hàn Thuyên. Thích cái phong cảnh ở đây, một khoảng sân vườn nhỏ có cội mai vàng trước cổng. 

Nhớ những mùa xuân trước ngồi uống cà phê trong nắng sớm lụa vàng, những cánh hoa mai bay trong gió., nao cả lòng người. Hoa rơi đầy trên sân, hoa rơi trên vai người thiếu nữ ngồi ở cái bàn bên kia, người con gái ngồi lặng lẽ dưới cơn mưa hoa trong nắng sớm đẹp vô ngần.

Ghé qua xóm cũ nhà xưa bên miền Gia Hội, mấy mươi năm cảnh vật không thay đổi gì lắm, chỉ có cũ hơn mà thôi. Cũ như nổi buồn của đời người vậy. Nhà xưa đã đổi chủ lâu rồi, đứng ở bên ngoài nhìn vào nghe lòng rưng rưng.Nơi này một thời gia đình sum vầy trong tình thương trong hạnh phúc Đời bỗng dưng nổi cơn bão dữ, nhà phải bán đi vô nam. Bây giờ tôi tìm về phố cũ nhà xưa mà nhớ hai cô em gái út đã mất ở tuổi thanh xuân
Qua thôn xóm kế bên tạt vào nhà cô bạn cũ, lại ngậm ngùi thắp nén nhang thương người bạc mệnh. Ôi  những hồng nhan thấp thoáng bên đời rồi tan biến
vẽ lại bóng hồng nhan ai.đó 
tựa cánh hoa đào bay trước hiên. 
hoa cũng như người mong manh quá.
thấp thoáng bên đời lưu vết hương

Buồn màu lá ướt

những cơn mưa chờ qua từng ngày
đôi mắt ai buồn màu lá ướt
có nhiều khi nắng vàng qua phố
áo ai vương màu hoa cúc xưa

những hẹn hò vội vàng qua mất
trong đời người nhiều khi ngẩn ngơ
tôi với em chưa từng hẹn ước
thoáng qua đời nhau như giấc mơ

Lãng Tử

lỡ một đời lãng tử
khánh tận mộng hoang vàng
quay về quê quán cũ
ngậm ngùi sương khói lan

Lời Thiên Thu

có quê hương để sống
tạ ơn đời trăm năm
có quê hương để mất
suốt một đời ăn năn

Chia tay từ dạo đó

chia tay từ hải đảo
mới đó là bao năm
bao năm rồi hở nhỏ
đời sống dễ dàng quên

như người quên cái áo
rớt trên đường định cư
như người quên quán trọ
một đêm về nghỉ ngơi

người qua sông
không ngoảnh mặt
mắc mớ chi
ta vẫy sương tàn


như đêm quên trăng tỏ
hoa lan rụng bên thềm
như ngày quên nắng nhạt
sợi nắng vàng rơi nghiêng

hoa mãn thiên
mãn thiên hoa vũ
tội tình chi
ngước mặt lên trời


chia tay từ dạo đó
đến giờ như trăm năm
ôi trăm năm hiu quạnh
ôi trăm năm muôn trùng

xứ người chen chân đứng
nghe hụt hẫng không ngờ
áo cơm đời đuổi bắt
mệt mỏi hơn tình xưa

không còn gì để nhớ
không còn gì để quên
bao năm rồi hở nhỏ
xứ người ta cùng điên

Rãnh Đâu Làm Chuyện Tào Lao

chân tóc anh giờ chớm bạc
chân mày em vẫn còn xanh 
rãnh đâu mà làm Vô kỵ
suốt ngày kẻ mắt Triệu minh 

Giang Hồ Hiểm Ác

xưa ghét chi Tây độc
giờ gặp họa Đông tà
hỡi ôi giang hồ hiểm ác
kẻ thù là bạn ngày qua

Biển Xanh Sông Gấm

quê hương mà có lúc
mơ hồ giữa thưc hư
biển xanh còn ngấm độc
nói chi nước sông hồ

Hai Câu

sớm ra vườn
hái đóa hoa
ngắt thêm một nhánh
mù sa trên cành

buồn chân
bước lạc lên chùa
lặng nhìn sư chép
mấy tờ kinh khuya

không nói mộng
chẳng nói mơ
nói ra sợ cả thiên thu rã rời

một sát na
một sát na
chỉ trong một niêm
hóa ra muôn trùng

Tịch Lặng Một Mùi Hương


thiên thu trong hoa cỏ
tịch lặng một mùi hương
một ngày trong dâu bể
núi sông cũng đọan trường


Vẫn Cứ Quay Về Trong Giấc Mơ

nhìn ra hoa rơi đầy ngoài sân
những cánh hoa vàng thơm tuổi no
khi đã đi qua miền thanh xuân
chợt thấy nao lòng khi nhớ lại
nắng sớm mưa chiều chưa kịp hẹn
mới hay đời người như phù vân

trên những cánh buồm trôi trên sông
thấy vắng đôi bờ bàn tay vẫy
những ngày trong mưa qua chiều đông
nhớ bếp lửa hồng thôn xóm cũ

một thời một thời nghe gió thổi
mây bay qua núi những ngậm ngùi
khi đó tuổi đời còn rất trẻ
thản nhiên nhìn năm tháng thầm trôi
đi từ thanh xuân giờ tóc úa
vẫn cứ quay về trong giấc mơ
quê nhà xa quá xa như nhớ
nhói cái tim đau một nổi niềm

Đời Người Như Một Giấc Mơ


chúng ta đến nơi này chỉ là một cuộc rong chơi
đầy những bất an đầy những muộn phiền
đầy những giấc mơ cụt ngủn
và niềm đau thì bao la

không phải vì em đến nơi này
để nói để cười và để khóc
tình yêu chỉ có thật
khi không còn bên nhau

em và tôi
mỗi người mỗi ngã
cuốn theo chiều gió
hạt bụi nào mà không biết bay xa

đến một lúc nào đó quay về chốn cũ
mới hay mọi thứ không còn như xưa
trăm năm đời người qua nhanh quá
như một giấc mơ

Thôi Về Đi Em


thôi về đi em
năm cùng tháng tận 
mùa xuân còn đợi
hoa rơi bên thềm

thôi về đi em 
đường đời bóng nổi
ngày tàn theo đêm
đá mòn bước mỏi

cuộc tình đi qua
trăng rằm đã tận
ai còn đơm hoa
giữa mùa tháng cũ

đêm nằm nghe mưa
ru buồn mái lá
tình nào không xưa
cho mềm nổi nhớ

quê nhà giờ xa
như miền đất hứa
thế giới bao la
nổi buồn viễn xứ

thôi về nghe em
đời người đã mệt
trăm năm còn tiếc
một cuộc rong chơi 

Ở Đây Sương Khói

                                                                       Ở đây sương khói mờ nhân ảnh
                                                                                                    Hàn Mặc Tử

Tôi ra bến sông tìm Hạ, mẹ nàng nói nàng đang giặt áo ngoài sông. Con đường đất chạy dài từ thôn xóm ra bến sông đi qua những vuờn cây trái, những ngôi nhà mái ngói rêu xanh, mái tranh vàng sẩm, chìm khuất trong màu lá xanh im vắng bóng người.

Gần hết tháng giêng Huế còn lạnh, nắng hiu hiu trong gió, lúc ửng sáng lúc nhàn nhạt. Mùa xuân như chưa qua hẳn. Còn thấy những cánh hoa mai vàng nở muộn trước cổng nhà nọ, rơi rớt trên mặt đất,.giống như dấu hài của thanh xuân còn lưu lại bên đời.
.
Bước ra đầu đường đã thấy sông Hương trước mặt, nước trong xanh êm đềm trong buổi sớm mai. Tầm mắt nhìn qua  bờ xanh biếc lá hoa kia là thôn Long Thọ. Con đường chạy dài theo bờ sông bên đó là con đường Huyền Trân Công Chúa. Ai đặt tên đường đầy nổi niềm thương nhớ rứa Huế ơi. Giờ tôi đang còn đứng nơi này và Hòang hoa thì xa ngái. Nàng cũng ngàn dặm ra đi, con chim thiên di đi tìm nắng ấm không hẹn ước một ngày về.

Tôi lại nhớ Hoàng Hoa trên đường ra bến sông tìm Hoàng Hạ. Bến sông vắng người, đứng trên bờ sông nhìn xuống bến nước nơi Hạ đang ngồi giặt áo, tôi thấy bóng Hạ chập chờn trên dòng nước trong xanh răng mà giống quá một người, định gọi tên, nhưng kịp thời ngậm tiếng. Ngày xưa Hoàng Hoa vẫn thường ra giặt áo ở bến sông này
Hạ giống Hòang Hoa từ dáng dấp đến nét mặt. Ba năm trước Hoàng Hoa ở tuổi Hạ bây giờ. Em đã xa ngôi làng bến nước này đã ba năm, không biết nơi em ở có một dòng sông và bến nước như thế này không. Chắc chắn là không và nếu có thì chỉ là một dòng sông lạnh buốt bóng người.

Đứng dựa lưng vào cái cột vuông xi măng trên bến giặt im lặng hút thuốc và nhìn Hạ đang lặng lẽ vò từng cái áo. Có chiếc thuyền máy từ hướng thượng nguồn lướt qua tạo thành những con sóng nhỏ lan vào bờ làm tung tóe những giọt nước và làm tan vỡ hình bóng của Hạ trên mặt sông. Rồi mặt nước trở về cái tỉnh lặng ban đầu và nhân ảnh đời người lại tạm thời in trên đó.
Có bao giờ con nước chảy ngược về nguồn không  Dòng nước muôn đời vẫn chảy xuôi nếu không có lẽ tôi đã nhìn thấy bóng Hoàng Hoa chứ không phải là Hoàng Hạ. Khi không muốn nhoài mình ra dòng sông để nhìn xem nhân ảnh của mình có còn là như vài ba năm trước không. Thôi đừng nhìn lại làm chi cho buồn lòng thế sự.

Xả xong cái áo cuối cùng Hạ đứng lên đưa tay khẻ vuốt lại mái tóc đang lòa xòa trong gió. Dáng người con gái Huế mảnh khảnh đứng bên dòng sông trong buổi sớm mai, mơ hồ như không thực. Cái đẹp của sông Hương là tỉnh lặng, cái đẹp của người con gái là mong manh. Trong buổi sớm mai hay trong bóng chiều tàn, cái hình bóng người con gái đứng bên dòng sông vẫn mãi là bức tranh in sâu vào trong trí nhớ. Hôm nay tôi còn ở đây, sớm ngày mai bước chân phiêu dạt vô nam, và chẳng biết khi nào trở lại, thôi hãy nhớ ghi lấy và đem cái hình bóng mong manh của người con gái và cái tỉnh lặng của sông Hương theo cùng.
Hạ cắp thau áo quần ngang hông và khi quay mặt bước lên bờ hốt nhiên khi thấy tôi đứng đó, giật mình Hạ nói:
- Anh đến tự hồi mô mà Hạ không hay.
- Lâu rồi.
- Răng anh không lên tiếng gọi Hạ.
- Đứng nhìn Hạ ngồi giặt áo thấy hay hay.
Thóang nhìn thấy chút bối rối của Hạ, em chợt nghiêng mặt nhìn dòng sông, cái nhìn xa xăm khó tả :
- Ngày trước chị Hoàng Hoa vẫn thường ra giặt áo ở bến sông này.
Hạ vô tình nhắc đến Hòang Hoa, điều mà tôi và em thường lẫn tránh trong mỗi lần trò chuyện. Nhắc đén 
Hoàng Hoa là kéo đến sự im lặng đột ngột giữa hai người. Một bóng hình xa xăm vạn dăm biền biệt mấy năm rồi răng vẫn còn hiển hiện và cách trở lạ lùng. Từ ngày Hòang Hoa đi tôi vẫn thường ghé lại căn nhà cũ thăm viếng những người thân của em và cũng để tìm lai những cảm giác một thời yêu dấu.

Tôi và Hòang Hạ bước đi bên nhau trên con đường đất chạy dài qua thôn xóm. Hai cái hình bóng song song in trên nền đất nhạt vàng mà ngày xưa đã từng in bóng với Hoàng Hoa. Ngày xưa thôi đừng nhớ lại làm chi cho buồn tháng ngày đang sống, nhủ lòng như rứa mà răng mình vẫn hoài niệm khôn nguôi. Kẻ xa xăm thường nhớ về quê quán cũ còn những người ở lại thường trổ mộng ở chốn xa kia.
Dù có muốn bước chận đi thật chậm từ bến sông về nhà Hạ, chậm thế nào rồi cũng phải tới. Bước vào sân vườn, Hạ nói  tôi vô nhà uông nước
- Chờ .Hạ làm công việc một chút thôi. 
Tôi vừa nói vừa cười 
- Chờ một đời cũng được mà.  
Không nhìn thấy nét mặt và ánh mắt Ha bởi em đã quay lưng bước ra vườn, chì nghe nhỏ một câu vong lại
- Cái anh này cứ ưa giỡn
 Tôi muốn nói không giỡn mô, thiệt đó, nhưng thời buổi hiu hắt như thế này đâu có cho ai được thảnh thơi mà chờ " Ngồi không một buổi ngáp rồi. Lấy đâu thơ mộng mà ngồi chờ nhau. Yêu người đành hẹn mai sau. Thời ta đang sống có đâu mà chờ.  Bước ra phố nhớ nhà thờ. Lang thang trong chợ nhớ chùa xưa kia "  
Không việc làm cứ đi lang thang mà chẳng biết đâu để lang thang, cà phê hàng quán nhạc vàng nhạc xám dep hết. Thời thế buồn hiu quá chừng. Nói thiệt nhiều phen qua cầu muốn nhảy sông quá. 
Hạ phơi xong mấy cái áo trên sợi  dây kẽm giăng sau vườn, em bước vào nhà rót cho tôi ly nước và nói:
_ Trưa nay ở lại ăn cơm nghe.
_ Có đủ gạo không mà mời rứa.
_Thiếu thì Hạ ngồi nhìn anh ăn.
Biết Hạ nói chơi nhưng thời buổi này chuyện cơm áo không phải chuyên thường. Đó, nếu không phải chuyện cơm áo thì hà cớ gì ngày mai tôi phải xa em và thành phố thân yêu này. Chỉ còn một buổi chiều nay bên Hạ,. Tôi đang tính chuyện rủ Hạ đi ăn uống ở đâu đó để nói chuyện giã từ.. Dù bất cứ ở đâu cũng khó mà mở miệng nói ra lời tạm biệt. Bởi hôm nay tôi vừa mới biết là ngày sinh nhật của em. 
Hạ rót thêm nước vào tách trà và nói 
_ Anh chờ Hạ một chút, Hạ xuống bếp nhen lửa bắc nồi cơm nghe.
_ Rứa bác gái mô ?
_ Có lẽ mạ em đi chợ. Chắc cũng sắp về rồi.
Vừa dứt lời dáng Hạ đã khuất sau chái bếp, tôi bước ra sân hút điếu thuốc rồi đi quanh ngôi vườn. Nắng trưa vàng in bóng cây thành từng mãnh nhỏ, cây còn thu bóng mình vậy còn người bóng đổ về đâu.

 Chúng tôi ghé quán  bún thịt nướng.Kim Long  Ngồi ở đây nhìn sông nước trong bóng chiều man mác lạ. Có chút gì như khói sương lãng đãng trong mắt người ..Chiều trôi qua nhanh quá mới đó nhà nhà đã lên đèn. Khi chúng tôi đi qua cầu Tràng Tiền Hạ đi sát vào tôi như muốn tránh cơn gió lạnh .Gió của trời còn tránh được, gió cuộc đời biết tránh đi đâu. 
Không biết giờ là mấy giờ tối rồi. Cái đồng hồ đeo tay đã bán từ lâu, chiếc xe đạp cùng vừa bán hôm qua đủ để mời Hạ hôm nay và mua vé xe đò đi vô nam kiếm sông.Vẫn còn dư dã cùng Hạ ghé quán cà phê cho hết đêm dài.
Vào quán tôi gọi ly cà phê và ngạc nhiên khi nghe Hạ nói cho hai ly. 
- Uống thử một lần cho biết, Hạ nói.
- Đáng và coi chừng bị thức cả đêm không ngủ đươc,  tôi cản. 
- Không uống cà phê Hạ cũng không cách gì ngủ đươc đêm nay. 
Tôi giật mình khi nghe Hạ nói, không lẽ Hạ biết ngày mai tôi xa em. Tôi nhìn Hạ và thấy ánh mắt em có những lời muốn nói. Tôi viết mấy câu thơ trên vỏ bao thuốc lá tăng Hạ

hôm nay là  sinh nhật 
đừng nói một lời buôn 
giấu nổi niềm trong đáy mắt. 
cuộc tình như khói sương


Năm sau tôi về tìm Hạ nghe nói em đã một mình đi qua biển đông

                      

Mệt Rồi Mộng Mị

lạc giữa đời bao la bát ngát
kiếm tìm nhau đâu dễ như mơ 
giữa cõi người mit mờ sương khói 
gặp nhau như chuyện của tình cờ

rồi vội vàng mỗi người mỗi nẻo
em về hướng khói tôi hướng mây
cuộc đời lai lên đầy hướng gió
khói mây bay xa vạn tháng ngày

giữa cõi người mệt nhoài cơm áo
hết còn hạnh ngộ với chia ly
em bây giờ chỉ là thóang nhớ
hiếm hoi về trong những giấc mơ


Thái Liên Khúc

chèo chiếc thuyền nho nhỏ
đi hái hoa hồ sen
nước xanh như mặt kiếng
cùng soi bóng chị em

hương sen như thiếu nữ
hoa sen như má đào
chị khua nhẹ mái chèo
em hái hoa đầy giỏ

sớm thu trời lành lạnh
hồ thu nước xanh mơ
đôi chị em nho nhỏ
khuất bóng trong sương mờ


Thủy mạc

vẽ lại con đường xanh lá cỏ
bước chân ai đi lại từ đầu
đi thật nhẹ qua đời hư ảo
để mai này còn đuổi kịp nhau

vẽ lại mùa xuân trong mắt biếc
người về tóc thả mái hiên xưa
như giòng sông nhỏ trôi ngoài phố
thoáng chút hương muà hoa cỏ đưa

vẽ lại bóng người trong Đại nội
đêm chong đèn trên cửa Ngọ môn
phất phơ võng kiệu qua đuờng khói
áo mỏng vờn bay bóng dị thường

vẽ lại đường hoa qua cổ phố
người về mở cổng phủ Tôn nhơn
có chi lay động trong hồn gíó
một gót hài xanh thiên cổ buồn

vẽ lại núi đồi khâu lăng mộ
thắp nén nhang thơm tưởng niệm người
ở đây sông nước thầm soi bóng
xuống cuộc đời ai u tịch rồi

vẽ lại dặm nghìn qua Thuận Hóa
sông ơi xanh lại bóng ngàn mây
xanh từ thưở Huyền Trân công chúa
mang mối tình quê qua chốn này

vẽ lại phố thành rêu phong phủ
bước chân người tịch lặng vây quanh
ai biết bụi hồng nằm im ngủ
là cả thời gian ta kiếm tìm

vẽ lại bạn bè trong trí nhớ
những mười năm dâu bể phôi pha
gặp nhau cất tiếng cười ha hả
mười năm mới đó ngỡ như là...

vẽ lại bóng hồng nhan ai đó
tựa cánh hoa đào bay trước hiên
hoa cũng như người mong manh quá
thấp thoáng bên đời lưu vết hương

vẽ lại mấy vài cầu cong nhịp
với màu sương khói aó ai qua
em đi nắng thắp bên đồi nhớ
mấy ngón tay gầy cũng trổ hoa

vẽ lại ngọn khói xanh cồn cỏ
chén chè thơm mùi hoa bắp bay
mùa hạ đạp xe về qua đó
thơ viết trên vạt nắng hao gầy

vẽ lại đường trăng qua thành nội
đêm nhà ai ngan ngát hương hoa
ngắt chút trăng tàn trên ngọn cỏ
về thả quanh nổi nhớ hiên nhà

vẽ lại muà tháng giêng tháng chạp
cuối năm ngồi rót rượu tràn ly
ngoài trời hoa rụng vàng sân nhỏ
một bước chân đi lạc lối về

Mùa Xuân Mang Đôi Hài Nhỏ

mùa xuân mang đôi hài nhỏ
bước nhẹ qua cuộc đời
năm xưa làm người tuổi trẻ
biết bao tuyệt vời
em hái cành hoa mới nở
môi nhẹ nụ cười
đời cũng xin như thế mãi
là còn mùa xuân trong tôi

hồn nhiên một thưở

gối mộng lên trời
em với tôi làm người bạn nhỏ
trăng sao cùng với mây trời rong chơi

bây giờ khôn lớn theo đời

biết bao mộng ước rã rời
hồn nhiên không còn đến  nữa
trần gian năng bước chân người

mùa xuân mang đôi hài nhỏ

bước nhẹ mà cũng qua rồi
người em năm xưa bé nhỏ
bây giờ thành người xa xôi
còn đây mấy chùm hoa mới nở 
tôi nhớ thương người
và khi nhìn trời mây trắng
em nhớ thương tôi

mùa xuân mang đôi hài nhỏ

năm xưa đâu rồi

Kẻ Sĩ Vá Giày

tặng Trần Thạnh

chữ nghĩa gặp thời kinh tế khó
thôi đành lao động việc chân tay
góc phố lề đường treo tấm bạt
lỡ vận tài hoa ngồi vá giày

giống như kẻ sĩ ngàn năm trước

vá mộng đời hai buổi áo cơm
câu thơ viết mãi lời khinh bạc
mộng đời cố vá mãi rách tươm

bạn bè ở khắp cùng thiên hạ

đôi khi chạnh nhớ ghé qua nhà
góc nhỏ ven sông ngồi rót rượu
nghe tiếng cuộc đời lên thiết tha

Khúc Phù Hoa


              Vĩnh biệt người em gái út
           cuối năm còn viết bài thơ cho Hương
                ngày đầu năm nghe tin em đã mất
                hỏi làm sao mà anh không khóc
                với đọan trường

người em mang thương nhớ
đã bỏ đi xa cuộc đời
người em người em yêu
cuộc đời là hư ảo là sương khói
gió chìm sâu khói nhòa tan bóng hình em

ƯỚC AO

phải chi được nhỏ lại
thuở lên năm lên mười
mặc áo may túi rộng
chứa hết những niềm vui

Bay theo xuân hồng

xưa xuống phố cùng em
áo hoa vàng tháng chạp
nay qua phố một mình
cuối năm buồn gió ngáp

xưa viết trên trang giấy
mấy câu thơ xuân hồng
hỡi người đi qua đó
có còn nhớ chi không

Một Ngày Còn Nhớ Xưa Kia Quê nhà

một ngày vội vã trôi qua mất
thấy mình còn đứng ở quanh đây
một bàn tay níu bàn tay vẫy
quê hương mây trắng cứ bay hoài

bay trong nổi nhớ mùa hoa cỏ

bên vườn nhà thơm lại tuổi thơ
lớn khôn rồi tiếc thời xưa cũ
bụi đỏ vây quanh chốn mịt mù

một ngày cũng vội vàng như thể

mới chào buổi sáng đã chào đêm
mệt quá trăm năm chào mộng mị
người chào người trong cõi tịnh yên

cũng xin chào núi sông muôn thưở
sao bây giờ lại thấy hư hao
chong ngọn đèn khuya ngồi đọc sử
thấy bóng người xưa giữa chiến hào

Có Khi Nhìn Lại Một Thời

có khi một màu xanh lá
bay đi để lại bên đời
những cành khô chờ đơi
nụ hoa vàng lẻ loi

cuối năm qua phố
lại nhớ một người
lại nhớ một thời 
mơ hồ như hoa trong mây

giữa đời người
mỏi mòn mộng mi
còn trong nổi nhớ
bac màu sương khói cõi phù hoa

có khi là

một hạt mưa rơi
tưởng chừng ướt mặt
mà nghe ra
lạnh cả giang hà 

một ngày

tiếng cười chưa kịp tắt
đã vội vàng ngồi khóc tuổi thanh xuân 


Gió Thổi Khói Bay

cuộc đời như gió
phận người như khói
gió thổi khói bay
xa lìa mọi chốn

Đời Người Như Gió Thỏang


có người vừa ra đi
như một làn gió thỏang
để lại một nổi buồn
trên mấy màu sương khói

Sự Thật

sự thật người nhìn thấy
làm con mắt người đui
sự thật người đang nghe
khiến đôi tai người điếc
và khi người định nói
thấy cổ họng mình câm

ai đó đứng trước mặt
ai đó cỡi trên lưng
ai đó đang đè đâu
những đui mù câm điếc