Lá Rơi Hoa Rụng

bên vườn nhà bóng hoa bay
bên vườn chùa lá lấp đầy dấu chân
tôi về lòng cứ phân vân
lá rơi hoa rụng trong tâm còn gì

Bạn bè xưa

ta chỉ có một hai tên bạn
đáng nhớ trong một đám bạn bè
ta chỉ có một thời để sống
và một đời gợi nhớ vu vơ

bạn muời năm không gặp
ngỡ thiên cổ rêu xanh
câu thơ khi chiều xuống
nhuộm tím bóng hoàng hôn

mười năm biệt vô âm tín
vẫn thường chạnh nhớ mênh mông
cuộc đời ngoảnh đi ngoảnh lại
đìu hiu mấy ngọn cỏ bồng

một thời ruổi rong chiến địa
một thời gõ đá mà chỏi
gánh hư không này trẩy mộng
chén trà xanh đắng môi cười

chiến binh nhiều khi cũng lạ
ném gươm đao nói chuyện thiền
chiến bại lòng khô như đá
múc bình nước giải oan khiên

mãnh trăng non treo đầu núi
nói lời gì với hư vô
đời như mây treo đầu gió
riết rồi quen chuyện phù hư

đốt ngọn đèn soi địa ngục
ta đi tìm ta giờ đây
nhũng thiền sư không kinh tụng
hốt ánh trăng giải mộng này

mùa hạ vào rừng đốn củi
mùa đông nhóm lửa pha trà
cái ảo hoà cùng cái thực
khổ lụy nào không trổ hoa

cúi hôn cành hoa ngọn cỏ
ngẩng đầu tóc dạt biển đông
thế giới treo đầu gánh củi
theo ta vào động đá xanh

bạn bè xưa giờ xuống núi
về thành làm kẻ lưu vong
mây trời xưa thôi lồng lộng
áo cơm cuồng vó ngựa hồng

con người nhiều khi cũng lạ
xóa dĩ vãng nói chuyện thường
chuyện thường tình cơm và áo
chuyện vô tình núi với sông