Trăm Năm

có người nói hãy yêu đời mà sống
bao năm qua tôi sống chỉ yêu người
lời trăm năm hồng nhan là bạc phận
cuộc đời này lận đận chẳng riêng ai

người ta nói hãy nhìn nhau cho tận
cuộc đời này thật giả khó phân
ai là bạn ai là thù khó nhận
những mặt người mặt nạ khác chi nhau

Ngày Về Chào Tiếng Lạ

ngày về chào tiếng lạ
soi bóng mình trong gương
hỡi người chừ  tóc  bạc 
có buồn nhớ tóc xanh

Đêm Chong Đèn Đọc Sử Xanh

đại thắng mùa xuân 
nhân dân bỏ chạy
bạo chúa lên ngôi

cô giáo bỏ trường học ra trường đời

đứng giữa chợ trời buôn chữ nghĩa
thầy giáo tối đạp xích lô
sáng vô lớp đọc thơ Nguyễn Du, Nguyễn Trãi
hồn phấn trắng rung rơi
nền bảng đen u ám
trò nuốt nước miếng cầm hơi
thơ Nguyễn Du , Nguyễn Trãi
nghe mơ hồ hơn truyện Liêu trai

cơm chiều nay vẫn độn sắn khoai

người Việt co ro hai mùa mưa nắng
sắn khoai bùi ngùi thời kháng chiến  
đất nước trở mình cách mạng thành công

cách mạng thành công
Nguyễn Trãi bỏ thành 
vượt núi sông lêu bêu miền cải tạo
mười năm chắc hẳn đã quy tiên
Nguyễn Du đi trình diện
đêm lưu đày cúi mặt nhớ quê hương
" bất tri tam bách dư niên hậu "  *
câu thơ u tình như mãnh trăng tàn cong dấu hỏi
đêm hoang vu trên miền kinh tế mới
con trăng gầy miền núi
đọng chữ tân thanh
gió hú đoạn trương u khốc
đoạn trường tân thanh viết lại từng dòng

đai thắng mùa xuâb

Trần tế Xương ,Nguyên công Trứ
dìu nhau lên núi đếm sao trời
đêm thơ mình thơ người
thơ một đời người có bao nhiêu tội
Tự tình khúc oán Cao bá Nhạ
bập bình theo con nước nổi trôi
văn như Siêu Quát ra tòa án
nửa đời còn lại sống lêu bêu 

cách mạng thàng công
" Ai công hầu ai khanh tướng  " **
Đặng trần Thường mở tòa án nhân dân
" Thế chiên quốc thế xuân thu " ***
vòng trần ai đưa chân Ngô thì Nhậm

mấy mươi năm sau cuộc chiến tranh

trẻ hát đồng dao đi bươi rác
Hồ xuân Hương mở quán bia ôm
" thưở trời đấtt nổi cơn gió bụi " ****
khách má hồng Đoàn thị Điểm vượt biên
người đi một nửa hồn tôi mất
Đặng trần Côn gom sách thánh hiền
cân ký lô đi mua gạo tổ
" lối xưa xe ngựa hồn thu thảo "  ****
Bà huyện Thanh quan treo bảng bán kinh thành

đêm chong đèn đọc sử xanh

đêm ngửa mặt lên trời nhìn sao băng sao rụng
những vì sao đất nước mất tích
biết hỏi ai bây giờ

* Thơ Nguyễn Du
** Câu đối Ngô thì Nhậm  và Đạng trần Thường
**** Thơ Đoàn thị Điển , 
***** Thơ Bà huyện thanh Quan


Qua Ngọn Đèo Xưa

đát níu trời cao mây níu gió
đèo cao lũng thấp mịt mờ mây
quê nhà nhìn lại mà không thấy 
chỉ thấy một màu hiu hắt bay

Hải vân quan

Hải vân quan

con đường độc đạo xuyên nam bắc

cuộc chiến trường chinh đã mỏi mòn
núi dưng đá sầu lưu thiên cổ
biển thét lời ca sóng bạt ngàn

ngày thổi ngọn mù sa rát mặt

đêm tràn sương khói ủ điêu linh
giữ nước ải quan buồn trấn gió
giặc rập rình cây cỏ nín thinh

mấy lần trận chiến tràn qua ải

xác người lấp kín núi rừng sâu
này bạn này thù khi đã chết
đều là oán tử giống như nhau

đứng trên núi cao nhìn trời đất

thấu hiểu phận người quá nhỏ nhoi
trận chiến chưa tàn đành bỏ cuộc
lửa tràn qua gieo họa thiên tai 

ôi chiều nay qua ngọn đèo xưa 

chạnh nhớ một thời chinh chiến cũ
đồng đội bạn bè chung sinh tử
bây giờ tan tác ở nơi đâu


Trăm Năm Buồn Trăm Năm

đi tận cùng cuộc lữ
quay về trong tịnh yên
thanh xuân chưa kịp nhớ
giờ chìm trong lãng quên

bạn ngồi im như đá
lặng nhìn cõi mênh mông
mới đây mà mới đó
đời như đã muôn trùng

có một thời tuổi trẻ
nhẹ nhàng như khói mây
đêm ôm đàn ngồi hát
quê hương buồn không hay

chia nhau từng điếu thuốc
ngồi bên tách cà phê
cái thời chinh chiến nọ
mấy ai đi trở về

tháng ba buồn gẫy súng
hiu hiu chốn lưu đày
đêm nằm nghe gió hú
ngọn cờ quan ải bay

nhớ đêm ta xuống núi
theo chân bóng nguyệt về
bạn bè cỏn ngồi lai
níu đời với sơn khê

bây giờ là lưu lạc
đi quanh thế giới sầu
ghé thăm người bạn cũ
nghe lòng mình quặn đau

bạn ngồi khắc tượng đá
lãng quên cả phận mình
ta về bạn không nhớ
trăm năm buồn trăm năm

Một Hôm Về Lại Quê Nhà

một hôm về lại quê nhà
chợt nghe lòng mình thấm mệt
đời vẫn còn nở hoa
sao lòng buồn như đá

rêu xanh trên tường thành cũ
hình như lâu lắm đã khô rồi
nắng xưa mùa hạ cũ
còn hiền tà áo ai qua
giờ nắng như lửa đổ
mới hay mình đã già

một hôm về lại Huế
nhìn mãi một dòng sông
tháng hạ tìm mỏi mắt
không thấy một cành mây

đường thành hoa phương nở
đi qua nhớ một thời
hoa rơi trên vai nọ
sương rơi trên mặt người

ngồi bên hè phố cũ
nhớ hạt bụi nào bay
hình như là niên thiếu
còn in trên dấu giày

đi qua những con đường cũ
lòng không còn rưng rưng
đời không buồn mới lạ 
đất đá cũng vô thường
nói chi đời phiêu dạt

một hôm trở lại nhà
nghe chừng như mọi thứ
đã cũ mèm hơn xưa

Đêm ngủ bên chợ Thông
Huế tháng bảy 2019

Bài thơ đầu tiên cho con


Cha đã nói với con về đồi A1. 
 "Hauts les mains" dõng dạc, oai hùng.
Buộc De Castries cúi đầu buông súng !
Cha đưa con qua ĐácTô,PleyMe,Đồng Xoài, Bình Giã.
Cha ! Con ! Dòng lịch sử.!
 Hoàng sa !
Trường Sa 
Nước Nam ta.
Mười Sáu tuổi, lần đầu sinh nhật !
Ước mong con thành người chân thật.
Cha đọc cho con "Lời Mẹ Dặn"  năm nào? 
"Yêu ai cứ bảo là yêu,
Ghét ai cứ bảo là ghét 
Dù ai  ngon ngọt nuông chiều.
 Cũng không nói yêu thành ghét.
Dù ai  cầm dao dọa giết .
Cũng không nói ghét thành yêu.
Con lớn lên !
Con ...?
Ai chiếm Hoàng Sa để sông Hàn dậy sóng ?
Ai cướp GacMa để Dân Tộc Căm hờn ?
Ai há mõm ?
Ai nhe nanh?
Ai lè lưỡi nuốt cả Biển Đông ?
Văng vẳng lời mẹ dặn
Gầm măt,! 
Cúi đầu.!
Không hé nửa lời! 
Cha chẳng là cha nữa !

Cha chẳng là cha nữa ! 
Con Yêu!

NGUYỄN HỮU ANH TÀI

Chữ Còn Ghi

sống xa quê hương là viễn xứ
thương nhớ quê xưa là viễn sầu
ở lại nơi này là thống khổ
nổi niềm biên giới nhớ là đau

ai đã bán linh hồn cho quỷ
giang sơn nhan nhản bọn Tàu phù
có kẻ đi tìm trang sử cũ
ngàn năm đô hộ chữ còn ghi

Đừng Để Nổi Buồn Phai Thế Kỷ

tháng chạp quê nhà còn nắng ấm
mà quê người đang ở cuối đông
hề chi mưa gió bay vần vũ
buốt giá trong tâm mới bận lòng

này em cô gái miền nam bộ
quê hương sông nước cá tôm đầy
những cánh đồng phù sa bát ngát
sao đành trôi dạt ở nơi đây

và em đôi mắt buồn u ẩn
lưu lạc chiều xuân ở xứ người
câu thơ Quang dũng thời chinh chiến
hồn còn vương vấn mãi khôn nguôi

hỏi em  Huế giờ mưa hay nắng
làm răng em biết nắng hay mưa
nắng mưa chi Huế cũng buồn như rứa
nổi buồn sương khói nhớ sơn khê

rót vào chén rượu xanh lời hẹn
mai kia mốt nọ rủ nhau về
đừng để nổi buồn phai thế kỷ
người ở bên này nhớ bên kia

Cuối Năm Ngồi Bên Quán

viễn xứ ừ viễn xứ
đời như rứa buồn không
đi cho tàn giấc mộng
về ngồi nhớ rưng rưng

chiều mây tàn khói tỏa
ngó ra thấy nhòa nhòa
bao năm lòng thấm mệt
nổi buồn buốt thit da

rượu rót hoài cũng cạn
sá gì nổi nhớ mong
cuối năm ngồi bên quán
nhìn nắng tắt ven sông

chợt nhớ ai ngày nọ
thướt tha áo lụa là
đầu năm ngang qua đó
nhẹ nhàng như lá hoa

chợt thấy mình thưở ấy
tóc xanh và hồn trong
cuối năm về qua phố
viết câu thơ xuân hồng

đời người giờ quán lại
trăm năm bỗng giật mình
thoáng qua trong chớp mắt
hiểu rồi một câu kinh


Tình Treo Ngon Phù Vân

người mắt màu lá ướt
về treo giữa vườn khuya
ta trăng tà tự tuyệt
nhòa trên đỉnh phù hư

người áo vàng hoa điểm
về qua phố tình thơ
ta lưng đèo nắng nhạt
chiều trên núi hoang vu

người tay thơm sách vở
mộng mơ trong giảng đường
ta ba lô lưng cõng
đạn bom qua chiến trường

người hoa đào chớm nụ
đời như mới vào xuân
ta lạc miền sinh tử
tình treo ngọn phù vân


Thơ Cao Thị Van Giã

mù sương phi cảng não nề
thôi anh ở lại buồn về em mang
tiễn nhau một chén rượu tàn
một bàn tay nắm một hàng lệ mau
cuộc cờ thế sư binh đao 
phút giây tái ngộ ngày sau biết còn

Bài thơ ngắn thôi chỉ vài câu mà làm nhớ lại cuộc binh đao khói lửa thưở nào
Thưở nào đó có lẽ từ những năm đầu của thập niên 70. những năm mà cuộc chiến nam bắc đến hồi khốc liệt nhất. Khốc liệt chừng nào thì người chết nhiêu chừng đó Người chêt còn rất trẻ  Chết trên núi rừng, trên đồng hoang hay trong những xóm làng  Chết trên sườn núi, chết giữa lũng dâu, chết bên bờ suối, chết vội vàng không kip nói lời tử ly
Nam quân hay Băc quân đều chết như nhau  Chết khi tóc còn xanh mộng đời còn đẹp  Chết tình cờ nhưng không chết như mơ  Chết ở chiên trường là chết thật, đâu phải trong phim ảnh mà chết như mơ
Vác ba lô súng đạn lên đường là đi vào cuộc tử sinh  Cuộc chia tay nào cũng buồn man mác buồn và đau đớn khôn nguôi, bởi biết đâu ngày mai không còn gặp lại
Đó là một thời để yêu và một thời để chết
Chết không mong chờ nhưng yêu thì mong đợi  Mong đợi người về cho cuộc tình còn có lại chút mong manh

mù sương phi cảng não nề
thôi anh ở lại buồn về em mang

Phi cảng mù sương có thể là ở phố núi nào đó hay ở một căn cứ quân sự nằm chơ vơ giữa núi rưng hắt hiu Người con gái thị thành lên chốn chiến trường thăm người yêu Gặp nhau trong bom đạn hạnh phúc trong lo âu. Vài ba ngày qua nhanh trong tầm sơn pháo, trong tiếng súng,  trong tiếng bom, mới biết chiến trường là nơi sinh tử và tình yêu cũng dễ dàng đột tử như chơi
Thôi em buồn về thôi anh ở lại
Tiễn nhau trong mù sương những con đương phi đạo buồn tênh, buồn như cuộc chia tay không biết có ngày gặp lai  Nắm tay nhau không muốn  rời, nước mắt  cứ lặng lẽ rơi

tiễn nhau một chén rượu tàn
một bàn tay nắm một hàng lệ mau

Chén rượu đã tàn, lệ lại không vơi
Sống trong thời thế sự binh đao, chia tay nhau là biết dễ gì có ngày  mai gặp lại

cuộc cờ thế sự binh đao
Phút giây tái ngộ ngày sau biết còn

Một lời từ biệt đau buốt thiên thu