Qua Ngọn Đèo Xưa

đát níu trời cao mây níu gió
đèo cao lũng thấp mịt mờ mây
quê nhà nhìn lại mà không thấy 
chỉ thấy một màu hiu hắt bay

Hải vân quan

Hải vân quan

con đường độc đạo xuyên nam bắc

cuộc chiến trường chinh đã mỏi mòn
núi dưng đá sầu lưu thiên cổ
biển thét lời ca sóng bạt ngàn

ngày thổi ngọn mù sa rát mặt

đêm tràn sương khói ủ điêu linh
giữ nước ải quan buồn trấn gió
giặc rập rình cây cỏ nín thinh

mấy lần trận chiến tràn qua ải

xác người lấp kín núi rừng sâu
này bạn này thù khi đã chết
đều là oán tử giống như nhau

đứng trên núi cao nhìn trời đất

thấu hiểu phận người quá nhỏ nhoi
trận chiến chưa tàn đành bỏ cuộc
lửa tràn qua gieo họa thiên tai 

ôi chiều nay qua ngọn đèo xưa 

chạnh nhớ một thời chinh chiến cũ
đồng đội bạn bè chung sinh tử
bây giờ tan tác ở nơi đâu


Trăm Năm Buồn Trăm Năm

đi tận cùng cuộc lữ
quay về trong tịnh yên
thanh xuân chưa kịp nhớ
giờ chìm trong lãng quên

bạn ngồi im như đá
lặng nhìn cõi mênh mông
mới đây mà mới đó
đời như đã muôn trùng

có một thời tuổi trẻ
nhẹ nhàng như khói mây
đêm ôm đàn ngồi hát
quê hương buồn không hay

chia nhau từng điếu thuốc
ngồi bên tách cà phê
cái thời chinh chiến nọ
mấy ai đi trở về

tháng ba buồn gẫy súng
hiu hiu chốn lưu đày
đêm nằm nghe gió hú
ngọn cờ quan ải bay

nhớ đêm ta xuống núi
theo chân bóng nguyệt về
bạn bè cỏn ngồi lai
níu đời với sơn khê

bây giờ là lưu lạc
đi quanh thế giới sầu
ghé thăm người bạn cũ
nghe lòng mình quặn đau

bạn ngồi khắc tượng đá
lãng quên cả phận mình
ta về bạn không nhớ
trăm năm buồn trăm năm