Mệt Rồi Mộng Mị

lạc giữa đời bao la bát ngát
kiếm tìm nhau đâu dễ như mơ 
giữa cõi người mit mờ sương khói 
gặp nhau như chuyện của tình cờ

rồi vội vàng mỗi người mỗi nẻo
em về hướng khói tôi hướng mây
cuộc đời lai lên đầy hướng gió
khói mây bay xa vạn tháng ngày

giữa cõi người mệt nhoài cơm áo
hết còn hạnh ngộ với chia ly
em bây giờ chỉ là thóang nhớ
hiếm hoi về trong những giấc mơ


Thái Liên Khúc

chèo chiếc thuyền nho nhỏ
đi hái hoa hồ sen
nước xanh như mặt kiếng
cùng soi bóng chị em

hương sen như thiếu nữ
hoa sen như má đào
chị khua nhẹ mái chèo
em hái hoa đầy giỏ

sớm thu trời lành lạnh
hồ thu nước xanh mơ
đôi chị em nho nhỏ
khuất bóng trong sương mờ


Thủy mạc

vẽ lại con đường xanh lá cỏ
bước chân ai đi lại từ đầu
đi thật nhẹ qua đời hư ảo
để mai này còn đuổi kịp nhau

vẽ lại mùa xuân trong mắt biếc
người về tóc thả mái hiên xưa
như giòng sông nhỏ trôi ngoài phố
thoáng chút hương muà hoa cỏ đưa

vẽ lại bóng người trong Đại nội
đêm chong đèn trên cửa Ngọ môn
phất phơ võng kiệu qua đuờng khói
áo mỏng vờn bay bóng dị thường

vẽ lại đường hoa qua cổ phố
người về mở cổng phủ Tôn nhơn
có chi lay động trong hồn gíó
một gót hài xanh thiên cổ buồn

vẽ lại núi đồi khâu lăng mộ
thắp nén nhang thơm tưởng niệm người
ở đây sông nước thầm soi bóng
xuống cuộc đời ai u tịch rồi

vẽ lại dặm nghìn qua Thuận Hóa
sông ơi xanh lại bóng ngàn mây
xanh từ thưở Huyền Trân công chúa
mang mối tình quê qua chốn này

vẽ lại phố thành rêu phong phủ
bước chân người tịch lặng vây quanh
ai biết bụi hồng nằm im ngủ
là cả thời gian ta kiếm tìm

vẽ lại bạn bè trong trí nhớ
những mười năm dâu bể phôi pha
gặp nhau cất tiếng cười ha hả
mười năm mới đó ngỡ như là...

vẽ lại bóng hồng nhan ai đó
tựa cánh hoa đào bay trước hiên
hoa cũng như người mong manh quá
thấp thoáng bên đời lưu vết hương

vẽ lại mấy vài cầu cong nhịp
với màu sương khói aó ai qua
em đi nắng thắp bên đồi nhớ
mấy ngón tay gầy cũng trổ hoa

vẽ lại ngọn khói xanh cồn cỏ
chén chè thơm mùi hoa bắp bay
mùa hạ đạp xe về qua đó
thơ viết trên vạt nắng hao gầy

vẽ lại đường trăng qua thành nội
đêm nhà ai ngan ngát hương hoa
ngắt chút trăng tàn trên ngọn cỏ
về thả quanh nổi nhớ hiên nhà

vẽ lại muà tháng giêng tháng chạp
cuối năm ngồi rót rượu tràn ly
ngoài trời hoa rụng vàng sân nhỏ
một bước chân đi lạc lối về

Mùa Xuân Mang Đôi Hài Nhỏ

mùa xuân mang đôi hài nhỏ
bước nhẹ qua cuộc đời
năm xưa làm người tuổi trẻ
biết bao tuyệt vời
em hái cành hoa mới nở
môi nhẹ nụ cười
đời cũng xin như thế mãi
là còn mùa xuân trong tôi

hồn nhiên một thưở

gối mộng lên trời
em với tôi làm người bạn nhỏ
trăng sao cùng với mây trời rong chơi

bây giờ khôn lớn theo đời

biết bao mộng ước rã rời
hồn nhiên không còn đến  nữa
trần gian năng bước chân người

mùa xuân mang đôi hài nhỏ

bước nhẹ mà cũng qua rồi
người em năm xưa bé nhỏ
bây giờ thành người xa xôi
còn đây mấy chùm hoa mới nở 
tôi nhớ thương người
và khi nhìn trời mây trắng
em nhớ thương tôi

mùa xuân mang đôi hài nhỏ

năm xưa đâu rồi

Kẻ Sĩ Vá Giày

tặng Trần Thạnh

chữ nghĩa gặp thời kinh tế khó
thôi đành lao động việc chân tay
góc phố lề đường treo tấm bạt
lỡ vận tài hoa ngồi vá giày

giống như kẻ sĩ ngàn năm trước

vá mộng đời hai buổi áo cơm
câu thơ viết mãi lời khinh bạc
mộng đời cố vá mãi rách tươm

bạn bè ở khắp cùng thiên hạ

đôi khi chạnh nhớ ghé qua nhà
góc nhỏ ven sông ngồi rót rượu
nghe tiếng cuộc đời lên thiết tha