Huế Buồn Chi Huế Ơi

ở tận cùng nổi nhớ
có khi lòng tịnh yên
rêu xanh tường thành cũ
một màu lá trong hoa
ở đây còn sương khói
cho nhân ảnh mờ phai

nhớ em tôi lại về
đứng bên ngày tháng lạ
gõ tay sầu trên đá
thả khói trời lên mây  
Huế buồn chi Huế ơi
sông xanh không muốn chảy 
cuộc đời vẫn cứ trôi

Khai Bút Đầu Năm

ly cà phê buổi sớm
bên hiên ngon nắng vàng
xin chào ngày nguyên đán
một mùa xuân bình an

Hình Như Lâu Lắm

trải chiếu trong chiều bày cuộc rượu
cho ngày xanh còn rộn tiếng cười
hình như lâu lắm, ờ lâu lắm
vắng bạn bè ngồi quanh cuộc vui

cơm áo đời thường ai cũng bận
nhiều khi thấy oải bởi vì đâu
giấc mơ đời thường ngày mỗi hiếm
tỉnh ra lại thấy quá ư rầu

thấy ngày cứ phất phơ như khói
và đời lẳng lặng giống như câm
chợt nhớ bạn bè cất tiếng gọi
như ngày xưa bước lạc trên rừng

mai kia mốt nọ về qua phố
nghe nhớ bâng quơ một nổi buồn
những người của một thời niên thiếu
không thấy quay về chốn nhớ thương

tóc xanh giờ đã phai màu nhớ
đời người cũng cạn bớt niềm vui
trong bóng chiều bay từng sợi khói
thấy lòng mình hụt hẫng cách chi
Hoa
lặng lẽ nở lặng lẽ tàn
thiên thu không lưu bóng
còn một chút sắc màu
cùng hương thơm tịch lặng

Người

người chợt đến chợt đi
trăm năm còn lay đông
nhân ảnh trong sương mù
biết mà tâm còn vọng

Xuân xanh
một cánh hoa mỏng manh
rơi trên bờ vai nọ
ôi một mùa xuân xanh
còn hoài trong nổi nhớ 

Bụi mờ
lục những trang giấy cũ
còn đọng lại câu thơ
tìm hoài trong dâu bể
dấu chân ai bụi mờ

Rượu rót tràn ly
ngày thường thấy lòng mình là đá
cuối năm về bát ngát hóa sông
ngồi đây trong bóng chiều sương khói
rượu rót tràn ly vẫn cứ buồn

Cuối năm
chen chân thiên hạ đi chợ tết
mua về chai rươu với cành hoa
hoa ơi cứ nở cho đời nọ
còn chút hương thơm nổi nhớ nhà