Nụ Cười Đánh Mất

tuổi nhỏ phân phát những nu cười
đến ba nghìn thế giới vẫn hồn nhiên
đến tuổi biết ưu phiền
đi tìm một nụ cười thân tình sao hiếm quá 

những người lớn
những người đã lớn
những người đang mới lớn
đem những nụ cười đã nhận vất đi đâu
cùng với sắc màu của lá hoa
và giấc mơ xanh dại đời người
đóng cửa ngôi vườn ảo diệu
đi tìm sa mạc hoang vu
những ảo ảnh được mất
những hơn thua
và những lụi tàn

trái đất ngày càng già
bởi loài người hóa hung dữ
con người nhỏ bé
ám sát cả càn khôn

Thơ Phù Vân

quãy hai nhành sương khói
về trên ngọn cỏ hoa
thơ treo đầy vách đá
mấy mùa mây trắng qua

Mở Cửa Thành Xưa

mở cửa thành xưa đợi em về
tôi đã đợi mấy ngàn năm sau đó
kể từ khi em không còn là quận chúa
sông nước buồn hoang phế mấy giấc mơ

Lá Tháng Giêng

về hỏi lá tháng giêng
tình còn xanh mấy thưở
vạt nắng vàng bên hiên
hiu hiu màu khói nhớ
lênh đênh trong mắt nọ
nhạt nhòa trong mắt ai

về hỏi lá tháng giêng
xanh chi màu thơ dại
mưa đôi khi rất lạ
phất phơ tự mắt người

Hoa Tháng Mười Hai

hoa tháng mười hai nở
thấy lại xuân nghìn xưa
em người muôn năm cũ
khuất lấp đến bao giờ

mùa xuân không chờ đợi
vẫn đến vẫn qua
còn em suốt đời trông ngóng
sao không thấy quay về

hoa tháng mười hai nở
ly rượu đỏ men sầu
người mang tình biệt xứ
có nhớ gì ngàn sau

Nghe Những Tàn Phai

đôi khi thấy trên cành cây ngọn cỏ
mỗi cánh hoa là một bóng hồng nhan
nhiều khi thấy trên màu áo nọ
mấy mùa xuân hạ đã phai tàn

Tình Buồn Như Ca Dao

tưởng giếng sâu em thả sợi dây dài
ai ngờ giếng cạn em tiếc hoài sơi dây
Hai câu ca dao lục bát biến thể nghe như tiếng thở dài rười rượi buồn lây lất cả một mối tình
Tưởng giếng sâu mà chưa thả sơi dây , chút hut hẫng cũng chưa có gì trầm trọng. Thả sợi dây xong mới biết đã  lầm rồi làm chết cả niềm tin. Mộng tưởng bao giờ cũng xanh mà thực tai lại là tê tái
Đó cũng là nổi niềm chung của người thời đại bây giờ.Thời đại Thúy Kiều không đoan kết.

Năm tháng đi qua nổi buồn còn ở lại  Phải chi ngày đó, phải chi ...Lại nghe ca dao ai hát
Hình như có mùi hương hoa bưởi thoang thoảng bên vườn. Một mùi hương xưa.
trèo lên cây bưởi hái hoa
bước xuống vườn cà hái nụ tầm xuân
nụ tầm xuân nở ra xanh biếc
em lấy chồng rồi anh tiếc lắm thay

Em lấy chồng rồi đâu phải riêng chi mình anh tiếc mà em lại là người nuối tiếc khôn nguôi
Sao anh không hỏi những ngày em còn không
Biết em có thương không mà hỏi, lỡ hỏi rồi mà không được thì sao. Thôi cứ giữ trong lòng mối tình như hương hoa bưởi  mà có khi vương vấn.cả đời người
ao em vạt tím ngàn sim
nửa nao nức gọi nửa im lặng chờ
yêu nhau từ độ bao giờ
gặp đây giả bộ khói hờ hững bay
                                  Phạm thiên Thư
Khói hờ hững bay tưởng tan biến đâu đó bên trời, ai ngờ lại chìm sâu trong đáy mắt .Ca dao xưa bây giờ không còn nghe ai hát nhưng mỗi lần nhìn hoa bưởi trắng nở bên vườn nhà lại nhớ đến tình xưa..
tình xanh như khói mọc
xưa kia trên cánh đồng 
tình giờ như khói tỏa
lan buồn mấy bến sông
                         Ngữ An


Ngoài Phố Mùa Đông

sơ cõi lòng buốt giá
theo hoa tuyết đầu mùa
con tim đành nhúm lửa
hơ  ấm chuyện tình xưa

Tuổi Thơ Tuổi Trẻ Quê Huong

tuổi nhỏ thích những ngày tết đến
tuổi trẻ lại thích những mùa xuân
những ngày tết 
tuổi nhỏ hồn nhiên cười nói,
nhưng mùa xuân của tuổi trẻ 
đôi khi lại bâng khuâng mơ màng.
tuổi nhỏ nhìn những nụ hoa mới chớm
nôn nao nhớ những đồng tiền mừng tuổi.
tuổi trẻ nhìn những nụ hoa mới nở 
có khi lai nhớ đến một vài khuôn mặt lạ quen
bây giờ hoa vẫn nở và những mùa xuân lại về
nhưng nụ cười của mỗi người giờ như thiếu vắng.
đời sống hình như mỗi ngày mỗi nặng nổi buồn hơn

ai cũng có một thời là tuổi thơ

một thời là tuổi trẻ
để thương để nhớ.
cũng như ai cũng có một quê hương để sống ,để chết 
và để quay về.
điều đó không ngoại trừ ai.

Tình Như Khói

ngày chia tay với đêm
hẹn ngày mai trở lại
tôi chia tay cùng em
thầm nói lời hạnh ngộ

ngày lại về qua đó
nắng vẫn vàng mênh mông
em vẫn còn ngóng đợi
tình như khói qua sông

Khi Còn Thơ Dại

khi còn thơ dại này em
hồn nhiên mắt biếc chưa len khói buồn
giống như lá cỏ bên vườn
còn chưa nhuốm bụi đoạn trường thế thôi

khi còn thơ dại này tôi
lòng xanh như nước nguồn khơi mới về
niêm tin xanh quá đôi bờ
dòng đời chảy xiết chết từ hôm nao

Chỉ Có Cơn Say Là Thật

khi mô tụi bây ngồi nhậu
nhớ uống giùm tao một ly
một chai một thùng một két
nhậu cho say đã mới về

về là về nhà với vợ
say rồi đâu biết về đâu
chập chờn giữa say và tỉnh
ngỡ mình còn ở nơi nao

nơi nao là nơi nào đó
các em tiếp thị xuân hồng
dịu dàng vây quanh cuộc rượu
diễn tuồng sân khấu cải lương

đời người cũng là vở kịch
mỗi người là một diễn viên
chỉ có cơn say là thật
tỉnh ra lại thấy rất phiền

Người Từ Thiên Thu

mua hoa về bày trên dĩa
nửa đêm như thoảng mùi hương
người từ thiên thu trở lại
mộng về gảy cánh uyên ương

Ngồi uống rượu suông

không nói chuyện núi sông
cũng không bàn thế sự
chúng ta bây giờ
ngồi uống rượu suông

nhật nguyệt treo trên
mấy tờ lịch ố
bốn mùa tịch lặng
rơi quanh chốn ngồi

không nói chuyên riêng tư
cũng không bàn thiên hạ
chúng ta bây giờ
ngồi uống rượu ngu


Mộng về

hoa hồng . hoa hồng đỏ
tình nở thắm tình phai
hôm qua mộng về quê cũ
gặp người hoa bưởi hoa ngâu
sáng ra thấy trời xứ lạ
mưa rơi xanh ướt mái đầu

LÁ VƯỜN KHUYA

đêm nằm nghe lan rụng
ngỡ mưa nhẹ rừng xa
một hôm về phố cũ
chợt nhớ lá vườn khuya

Xưa

một
em mùa xuân mắt biếc
em má đỏ môi hồng
hồn nhiên cười nụ nhỏ
đời ta tự nhiên không

hai
xưa bao năm là xưa
tình bao năm là cũ
người mới đó mà như
ngàn năm chưa hề phụ

khi nào em đi

khi nào em đi nhớ mang theo giùm anh
những giòng sông nước chảy êm đềm
những cây lá cỏ xanh màu tóc
những người yêu dấu những người quen

khi anh đi Sài gòn mưa bay
không có ai đưa đọan đường dài
khi anh đi những con đường cúi mặt
ngẩn ngơ chào lá biểc trên cây

khi anh đi mây trời không xanh
đời không vui như bao chuyện tình
khi nào em đi xin đừng ngó lại
sợ một đời buồn theo không tên

khi nào em đi nhớ mang theo giùm anh
một ngọn lá, một cành mây, một chút bụi đường
khi nào em đi nhớ mang theo hơi thở
quê hương cuộc đời và người của yêu tthương

Trong Trí Nhớ Phai

những nụ cười còn rớt lại
nơi nào
trong trí nhớ phai
bao ngày tháng trôi qua 
tuổi thơ hồn nhiên mất 
tuổi trẻ cũng phai dần 
nửa đời đứng giữa con đường 
ngó lui ngó tới đều buồn như nhau 
khi ngày tháng lên men màu lá biếc 
những vui buồn như trái chín treo 
trên cành mây khói 
những mặt người 
ngồi im 
trong bóng chiều lên 
trong bóng ngày qua 
nụ cười 
rớt lại 
nơi nào 
trong trí nhớ phai

TRÔI THEO GIANG HÀ

đêm nằm ngủ mở mắt ra
nhìn xem mộng mị có là chiêm bao
núi sông xưa lạc điệu chào
người đi bán mộng ngày nào đã xa
đêm nằm ngủ dưới hiên nhà
nghe như nước cuốn giang hà đang trôi

Bên Ngọn Triều Khê

 một
ngồi bên ngọn triều khê
mới hay đời sóng nổi
bao năm vẫn chưa về
bên quê nhà dâu bể

hai
đôi khi muốn ngồi im
bên dòng đời thác đổ
đành như chép trang kinh
ở bên bờ biển lửa


 

Hoa Cỏ

hoa lá cũng có linh hồn
có khi hơn điều ta tưởng
nếu không
ngoài sắc và tướng
đâu có ngát hương

TICH LẶNG

một ngàn năm trước
mây bay qua sông
sông còn vương bóng

một ngàn năm sau
ta về qua đó
nghe đôi bờ
tịch lặng bể dâu

Ngồi Với Thiên Thu.

Có chút nắng  có chút mưa
có khi ngồi với thiên thu lạ thường
bóng ai đi cuối con đường
lời chào là cả nổi buồn viễn ly

Hè Đường Phố Bụi

nửa đêm có người nói mộng
nghe ra lạnh cả giang hà
giữa ngày có người biệt tích
treo sầu trên ngọn cỏ hoa
khói chiều bay qua thôn xóm
thấy xưa kia một quê nhà
bốn mùa ở trong mưa nắng
vui buồn cùng một lời ca
khi em về tìm quanh quất
một vài giấc mộng vừa tan
một vài niềm tin đã mất
một vài ước nguyện chưa thành

hè đường phố bụi
đi tìm một mãnh vườn xanh

Tình Xưa

chỉ một lần chia tay
mà bao năm biền biệt
người về ta đâu hay
giữa mộng đời hoang tiếc

Không Là Chi Cả

chỉ là ngọn nắng qua thềm
chỉ là cơn mưa qua ngõ
ru thầm những giấc mơ

bóng chiều rót đầy chén rượu
uống vào nhuộm tím cơn say
trăm năm không là chi cả
chỉ là một hạt bụi bay

Nhòa

xưa chép tâm kinh vào nắng nhạt
nhìn ra thế giới trải đầy hoa
mười năm loạn thế đời lưu lạc
trở lại vườn xưa nắng đã nhòa

Nghìn trùng

phố ở phương đông
phố ở phương tây
người ở bên kia
ta ở bên này
đành đoạn mười năm không gâp
mười năm buồn không hay

Còn Chút Hương Hoa

tôi trồng cây cho đời thêm xanh
tôi trồng hoa cho hương cuộc tình
dù đời không hẹn tình tan biến
tôi cũng còn hoa lá trong tim

như cây xanh đời người qua mau
hương hoa bay tình ngày xưa đâu

Cuộc Về

tịnh lòng  như đá
một ngày cũng qua
vọng tâm như gió
trăm năm cũng là

người về nghiêng bóng 
bên bờ tử sinh
cuộc chơi như có
cuộc về như không

cuộc chơi như đá
cuộc về như hoa

Bến Bờ

bến nào là quán trọ
lưu trú bóng hồng nhan
này em cơn mưa nhỏ
chiều nao qua đại ngàn

bến đời là sóng nổi
dạt xô mộng xuân thì
này em trăm năm nọ
áo hoa lạc lối về

Bài Lục Bát Cho Em

đời không xanh nổi mây trời
để em tuổi nhỏ làm người bâng khuâng
tôi xin làm lá mùa xuân
cho em xanh lại cõi lòng năm xưa

đời không như ý bao giờ
để em tuổi nhỏ ngóng chờ chiêm bao
tôi xin làm ánh trăng sao
cho em giấc mộng ngày nào đã qua

đời không phảng phất hương hoa
để em tuổi nhỏ hát ca muộn màng
tôi xin làm giọt sương tàn
cho hoa lá cỏ vẫn còn ngát hương

đời không là cõi thiên đường
để em tuổi nhỏ biết buồn trần gian
lấy đâu cuộc sống bình an
mà xin đền lại cho em bây giờ

hãy nhìn cuộc đời

tình cờ mà gặp gỡ
vội vàng mà chia tay
ánh mắt ai ngày nọ
nói ra những lời này

đừng ngạc nhiên khi thấy em cầm điếu thuốc
mà thả khói rất xanh
có gì đâu phải không anh
thà khói thuốc làm cay mắt mình
còn hơn khói đời làm chin đỏ

và những ngày ngồi bên quán nhỏ
phin cà phê rỏ những giọt nước mắt đen
đừng ngạc nhiên khi thấy bóng em
chập chờn trong đó
đã từ lâu đời sống đắng lắm rồi

những chiều ngồi nghe lòng chơi vơi
ly rượu nào chín đỏ sầu xưa
đừng ngạc nhiên khi thấy bước em về
tay đời nghiêng sầu đổ xuống
cuộc đời này anh có thấy không
cả một lòng sầu vô lượng
thì một vài ly rượu nhỏ
làm sao chuốc vô lượng sầu

đừng ngạc nhiên khi thấy trong đêm vắng canh dài
có dáng em ngồi im bên cửa sổ
đời sống bao năm là chờ đợi
em đợi chờ hoài nên lòng hóa là đêm

đừng ngạc nhiên khi thấy em rong chơi ngoài phố
những sáng nắng hồng những chiều mưa giăng
đời sống bao năm là một cuộc kiếm tìm
em tìm mãi đời mình mà không thấy

đừng nhớ gì em
ngày xưa hiền ngoan như lá cỏ
rụt rè như chim muông
một ngọn gió cũng sợ bay làn tóc
một cành mây cũng sợ mắt đời buồn
đừng ngạc nhiên khi thấy em bây giờ
đốt thuốc cho đời thêm hư ảo
uống cà phê cho môi đắng giọt sẫu
đừng ngạc nhiên mà hỏi vì sao
hãy nhìn cuộc đời mình đang sống

Đời Bỗng Nghẹn Ngọn Đèn Xanh Đỏ

một ngày anh mấy lần qua phố
mấy ngã ba đường mấy ngã tư
đời bỗng nghẹn ngọn đèn xanh đỏ
lạc bóng em trong cõi xa mờ

anh dõi mắt tìm quanh thiên hạ
mà nghe năm tháng cứ phai dần
cất tiếng gọi khan vào cõi vắng
đất trời đồng vọng tiếng hư không

từng ngày anh lại về qua phố
mấy ngã tư đường mấy ngã ba
chợt thấy nổi buồn chia tứ hướng
tám phương còn lại vẫy tay chào

rêu xanh bụi đỏ

kẻ sĩ đạp xe rong phố chợ
đêm về thắp nến dọi chiêm bao
mộng đời mới có ngày hôm trước
bây giờ ngó lại đã hư hao

đời sống nọ vẫn còn mệt mỏi
những giấc mơ cơm áo vật vờ
một bóng hồng nhan khi nhớ lại
chỉ là thấp thoáng của câu thơ

kẻ sĩ ngồi ôm đàn mà hát
trong bóng chiều xanh một nổi buồn
này em hãy cứ về đâu đó
cũng là hoa lá của quê hương

kẻ khó bán nhà đi giữa chợ
bán thêm mộng mị kiếp con người
mai kia em có về qua đó
rêu xanh bụi đỏ đã xa rồi

Hồn treo trên những ....

những người đến những người đi
hồn treo trên những chén ly rượu sầu
giấc mơ khanh tướng công hầu
lụi tàn khói thuốc trên đầu ngón tay
cuộc chơi cơm áo hao gầy
cuộc về sỏi đá nhốt đầy chiêm bao                  

với Đoàn Hồng Nhật
uống rượu bên bờ sông Thanh Đa

sáng đến giảng đuờng chiều ghé bạn
gầy lên cuộc rượu đến tàn khuya
giang hồ lãng tử thời phiêu bạt
giờ còn sót lại một mình mi

râu tóc xưa bây chừ đã bạc
đường đời vạn nẻo bước về qua
khi chén rượu tràn sầu lữ thứ
đốt lửa trầm ngâm một chung trà

xưa cà phê ngồi đồng quán sá
còn có cô chủ nhỏ mà nhìn
giờ uống rượu mà không có bạn
tháng ngày trống trải thấy buồn tênh

mỗi một hai ngày bày một cuộc
bạn bè quen quá hóa như thân
gặp nhau cứ uống cho say đã
gõ chén ly ca khúc biệt hành

mi như sông nước mênh mang chảy
còn ta hạt bụi bay muôn phương
gặp nhau bên bến giang hà nọ
rượu rót tràn ly cạn hồ trường

nói với tài hoa mà lỡ vận
trăm năm thôi nhé chỉ là mơ
nâng ly cạn chén cười ha hả
đời có khi là chẳng có chi

                            Tháng 10/2012



Nguyễn văn Quang-người bạn Bến Tre

quê bạn ở miền tây nam bộ
xứ Bến Tre xanh ngát bóng dừa
những đêm trăng sáng qua thôn xóm
xuồng chèo ba lá lạc trong mơ

vườn ai cam quýt đơm đầy trái
lúa chín vàng ươm những cánh đồng
tôm cá theo mùa con nước nổi
ghe thương hồ về đậu kín sông

ở đây cơm áo không lo thiếu
chỉ lo cuộc rượu sợ không đầy
ta có mười năm đi phiêu bạt
mấy miền lục tỉnh bước qua đây

dân đất  nam bộ thường chân chất
mến khách như mến những người thân
lai rai rươu rót tràn ra chén
chưa say men rượu đã say tình

bây giờ xa quá miền châu thổ
bốn mùa hoa trái ngát hương thơm
ngươi ở Sài gòn ta ở Mỹ
ở nơi nào mà không nhớ quê hương