Ở Tuổi Hai Mươi

ở tuổi hai mươi cuộc đời tươi quá những bông hoa 
cùng ở tuổi hai mươi sao các em lại nhàu như lá ua
có phải quê hương buồn quá những câu ca
ai hát ru trong nắng chiều mưa sớm 

cùng ở tuổi hai mươi
sao quê hương người rưc rỡ tương lai
mà quê hương mình rưng rưng nổi nhớ
ai đẩy các em xuông tận cũng đáy vưc
ngồi đếm tuổi mình ôi chỉ mới hai mươi

đưng khóc nghe em này em tuổi nhỏ
đợi đến  hai mươi mà khóc một lần

ở tuổi hai mươi cuộc đời rộn rã nhưng niềm vui
sao ở tuổi hai mươi các em ngậm ngùi như sỏi đá
có phải quê hương buồn quá cứ làm thinh
những kẻ yêu nhau 
ngồi nhìn nhau  im lặng
ôi mắt em như cỏ rêu
mắt anh đượm màu mây khói
       
ở tuổi hai mươi buồn lâu đến nổi
núi cũng mòn giấc mộng sơn khê 
ở tuổi hai mươi còn ai ở lại
ngồi đếm nổi buồn ở tuổi hai mươi

Giữa Những Giấc Mơ

giữa những giấc mơ và thực tại
là cả mênh mông một nổi buồn
và em một bóng hồng nhan nọ
cũng là buồn một của mênh mông

giữa những niềm tin và tuyệt vọng
là cả cơn đau rất dịu dàng
này em hãy cứ là xa lạ
để đời còn chút mộng mà tan

Ở Một Cõi Đi Về

                 Tháng tư  2001

trăm năm đi chưa giáp
một vòng của tử sinh
đôi mắt giờ đã khép
nhật nguyệt tắt im lìm

người nằm im lặng ngủ
nhẹ nhàng giấc thiên thu
xôn xao ngoài cõi vắng
mấy vòng hoa tiễn đưa

một cõi đi về *
còn bao điều muốn nói
tôi là ai , là ai *
mà yêu quá đời này *

đời này là cát bụi *
ru ta những ngậm ngùi *
mưa hồng về biển nhớ *
nghe ra những tàn phai *

khi trái tim ngừng đập
vũ trụ cũng ngừng theo
đưa người qua cõi tạm
ngọn nắng tắt lưng đèo

mãi mãi và mãi mãi
đời ngưng vọng lời ca
từ nay là hiu quạnh
cõi trần gian bao la
           
         *   nhạc Trịnh công Sơn

Quán Chiều

buổi chiêu đi qua phố
khói bụi bay mờ đường
ghé quán bia ngồi uống
hớp theo một nổi buồn

quán sá thời đổi mới
ngoài bia rượu có người
xin các em đừng phá
ngồi trên nổi buồn tôi

Mi Là Kẻ Lang Thang

mi là kẻ lang thang trên mọi con đường phố
trên những dòng sông trên những bến bờ
bụi đỏ tháng ngày xanh
đường dài xiêu dạt bóng
mi là kẻ lang thang 
trong tận cùng nổi buồn của người lưu lạc
Sài gòn Đồng nai lục tỉnh
quê hương dài nổi nhớ
ngọn khói chiều xanh

mi là kẻ mang nổi buồn đi lang thang hết một thời tuổi trẻ 
mơ một ngày về quê hương cố thổ 
chỉ để ngồi im trong từng nổi nhớ
mà ngậm ngùi thương tiếc tháng ngày qua


Tìm Em Vô Ngại

ngày sẽ trôi qua
và mai kia
chúng ta giã từ hạnh ngộ
anh biết tìm em nơi đâu

em ở ngoài biên giới
anh thầm vượt biên cương
em ở đại dương
anh kết bè qua biển
em ở miền gió tuyết
anh thề vượt gió băng
em ở miền đông
miền tây xa xôi anh không ngại bước
em ở phương bắc
phương nam xa vời anh cũng tìm theo
em ở chốn núi đèo
vượt bình nguyên anh băng thiên lý
em ở miền nguyệt ẩn
giũ áo bụi hồng anh tìm chốn mây bay
em ở trần gian
rời thiên đường anh không ngại bước
em ở địa ngục
dẫu chín trần anh cũng tìm qua

chỉ có một miền anh không thể tìm em
khi tình yêu vào miền quên lãng