Hôm nay chợt thấy chùm hoa nở

từ độ bỏ thành đi lưu lạc
quay về tìm lại bóng ai xưa
ba năm trở lại bên vườn ngọc
hoa lá phai màu xanh ấu thơ

người như một nhánh sông Hương nhỏ
chảy qua đời ta xanh mộng đời
ta như một phiến mây hờ hững
bay qua thời đó sầu khôn nguôi

ở đây năm tháng là hoa lá
tình nguời nhẹ quá tựa như mây
làm sao nói hết lời dâu bể
để xóa tan đi hết đọa đày

ba năm trở lại con đưòng cũ
đêm thầm bưóc nhỏ bóng soi chung
thấy trong mắt nọ muôn lời nói
thấy giữa lòng ta những muôn trùng

hôm nay thật sự đời chia cách
hai đứa hai đường ôi thiên thu
hôm nay chợt thấy chùm hoa nở
mà nhớ thương người em gái xưa

Như là

có người dịch kinh Kim cang
Chúa về viết lại mấy hàng Phúc âm
có người hát thánh ca buồn
Phật về đứng giữa giáo đường bâng khuâng

Dấu lặng

và cuối cùng
ngọn khói trong mắt em
đã bay đi
cung trời xưa
chợt vàng thương nhớ
năm tháng rong rêu

và cuối cùng
bài tình ca em hát
không còn
dấu thăng , dấu giáng
đêm tàn
tiếng kèn buồn thảm
bài tinh ca
ghi dấu lặng muôn đời

Hôm Qua Nơi Này Có Mưa

mùa đông ở đâu cũng buồn
hôm qua nơi này có mưa
những hạt mưa lăn dài trên ô cửa kính
giống như những giot nước mắt người
ngày mưa đắp mền nằm ngủ
hãy ngủ xin đừng mơ

thức giấc trời vẫn còn mưa

rót ly rượu và nghe chút nhạc
vẫn là những bài hát năm xưa
hình như có bước ai về
một ngày bỗng buồn chi lạ 
một ngày sầu treo đầu ly

Này em

mưa đầu sông
nắng đầu môi
em mang hương vị
cuộc đời đi đâu
lỡ mai
nắng quái mưa sầu
lấy ai thả tóc
che màu tàn phai

Và tôi
bây giờ tôi bước đi rong
hai bàn chân lạnh
đắm trong sa mù
bao giờ mỏi bước phiêu du
hai bàn tay níu
hư vô mà về

Về
về là về với hoang sơ
bởi đi đã lỡ giấc mơ dại tàn
về là lệ nhỏ hai hàng
bởi đời đã lỡ hoang tàn tuổi xuân

qua sông

thành phố không giòng sông ngọn suối
khác chi sa mạc cứ lan dần
anh sống như người mất trí nhớ
đêm đêm về cứ ngỡ qua sông

giấc ngủ chập chờn trên sóng nước
thưở lênh đênh bé nhỏ con thuyền
qua sông đâu phải qua tiền kiếp
một phút hồi tâm loạn ưu phiền

thành phố lạ tiếng cười giọng nói
cất tiếng chào ú ớ cơn mê
ai treo mấy ngọn đèn quang phổ
đánh thức hồn anh dậy trong khuya

đối diện bóng mình mà tự vấn
lời thì thầm như chuyện quỷ ma
ai xua ta tới nơi bờ vực
ngó xuống từng sâu bóng quê nhà

tự vấn một lần thôi cũng hoảng
sợ hồn thất tán giữa mê cung
anh đeo mặt nạ vào giấc ngủ
ngộ lỡ chiêm bao chẳng thấy mình

qua sông một lần không trở lại
đời còn sầu vọng mấy âm ba
những kẻ có lòng trong thiên hạ
hồn treo trên mấy nhánh giang hà

Mặt Nạ

không đeo chiếc mặt nạ
tôi đứng 
bên lề 
đại hội hóa trang
đôi khi 
thấy buồn kinh khủng
thời đại thiếu vắng mặt người

Giọt nắng mưa

có khi hứng ngọn nắng hồng
ngỡ trong màu nọ pha lầm màu kia
hình như em có bước về
vọng buồn đâu đó có hề chi đâu
chẳng qua là giọt nắng sầu
xui anh nhớ lại mấy màu cổ xưa

có khi về dưới cơn mưa
chìm trong giang tố giấc mơ làm người
hình như em đã đi rồi
ta nghe mưa nắng nói lời từ ly