Sài Gòn Một Thưở

Sài gòn cơm dĩa ly trà đá
trưa buồn phố văng nhớ thương ai
quán cóc chiều xanh nghiêng chén rượu
hẻm nhỏ em về hoa nắng phai

Sài gòn ngã năm thương ngã bảy
một lần bước lạc một lần xa
chia tay em về con phố cũ
mới đó giờ đây bóng đã nhòa

Sài gòn bánh mì cà phê quán
vỉa hè ngồi nhớ bạn bè xưa
có đứa thiên thu không trở lại
còn vài ba đứa lạc trong mơ

Sài gòn bình bịch xích lô máy
yêng hùng tứ xứ bạt hồn qua
mỏi got chân đời nơi xứ lạ
lòng còn thương nhớ chốn quê xa

Sài gòn của một thời ly tán
thương người chạy lọan chốn xa xôi
ta ngược đường về qua mây nẻo
sỏi đá còn đau chuyện đổi dời

nghe nói em giờ về cố quận
đường chiều qua ải trăng mây bay
ta còn ở lại bên bờ cõi
nắng sớm đìu hiu ngọn cỏ gầy

Sài gòn của một thời tuổi trẻ
đi qua như giâc mộng phù hoa
khi đã không còn gì để nhớ
chợt thấy trang kinh ánh nguyêt tà