đi qua tuổi hồn nhiên
là chạm đến cõi ưu phiền sỏi đá
đã là sỏi đá
cuộc chơi nào không dâu bể đâu em
thả ngọn khói mong manh
thấy thiên thu tà tà rạn vỡ
cuộc đời này
đâu có gì mãi mãi muôn năm
đôi khi một đóa hoa bé nhỏ
nở bên hiên nhà
mà cả một đời người
thương nhớ khôn nguôi
dẫu đi hết mọi con đường lưu lạc
vẫn còn một nẻo chưa qua
em ơi có nhớ
núi sông quê nhà
đời người
có bao lần
đứng nhìn hoa bay trong gió
để thấy đời người
cũng là một bóng hoa bay
có một hôm về bên phố chợ
nhớ một thời gồng gánh non sông
buồn tay lật mấy trang sách sử
chợt thấy mây bay bạt cõi lòng