Chiều Mưa Qua Núi

khi em ở chốn thị thành
chốn an bình ngồi nghe tiếng hát
lúc đó tôi ở đầu núi
bên chân đèo ngồi ngóng tiêng chim

cùng ở tuổi thanh xuân
nhưng mỗi màu mỗi khác
em như hoa mai vàng tươi sáng
còn tôi bát ngát một màu mây

em đi về nắng vàng áo lụa
bốn mùa bay bỗng những niềm vui
nơi tôi về mịt mù cát bụi
tuổi thanh xuân sao quá mệt nhoài

chiều mưa núi người qua ướt áo
chợt thấy hiu hiu nổi nhớ nhà
nép bóng chiều buồn nhen bếp lửa
củi ướt khói cay hay lệ nhòa

giờ này nếu cùng em qua phố
ghé quán cà phê ngồi ngó mưa
mai kia mốt nọ về qua núi
thấy bóng mưa bay lại nhớ người

chỉ sợ một ngày không trở lại
mà nằm đâu đó ở rừng sâu
bao người đã chết còn rất trẻ
cuộc chiến này không nói được đâu

         Thơ một thời nhớ lại