Bạn Bè Mấy Đứa

 Nguyễn thanh Đức
trong một đám bạn bè
rong chơi và trẩy mộng
mi là thằng hư nhất
lấy vợ ba lần ..thôi
  
Nguyễn hồng Hàm
mới nửa cuộc đời người 
giờ nửa quên nửa nhớ
nhiều khi đứng giữa đường
quên lối về chốn cũ

 Trần văn Lương
trở về căn nhà nhỏ
trên núi đồi Nam Giao
châm bình trà ngồi kể
chuyện đời người hư hao

Ngô ngọc Anh
một xi rượu cây lý
dĩa gỏi vịt Thanh Đa
mi với tao ngồi nhậu
mấy mươi năm vừa qua  

Nguyễn Hữu Anh Tài
ngồi nghe mi nói chuyện
thiên hạ cười như say
cùng một câu chuyện kể
có chút gì bi ai

Trần Thạnh
thiên hạ bao nhiêu kẻ
muốn cuộc sống như mi
rong chơi cùng bằng hữu
văn thơ với rượu chè

Trần  văn  Thanh
rất hiền và ít nói
thích tụ họp bạn bè
một tuần dăm ba cuộc
nhậu nhẹt và tiến lên

Đoàn Hồng Nhật
đứng ở giữa giảng đường
trang nghiêm và đạo mạo
ngồi nhậu với bạn bè
thân tình và bạt mạng

Đặng Minh Trí
mi với Cái văn Lang
thân nhau như huynh đệ
tình bạn mấy mươi năm
đáng cho người kính nể

Cái văn Lang
quán treo lồng đèn đỏ
ở cạnh bên hông nhà
mi với tao ngồi uống
cà phê quên lối về 

Lê đình Tưởng
ai cũng nói ban hiền
nụ cười như ông địa
trời cho có chút tiền
để làm vài việc nghĩa

Trương văn Tuấn
vác ba lô lên núi
ba năm chửa thấy về
những đêm sâu hoang dại
nhớ nội thành vườn khuya

Nguyễn văn Quang
lạc giữa đám bạn Huế
răng mô rứa thân tình
là cái hồn chân chất
dân miệt vườn Cửu Long





Khi Còn Thanh Thản Một Mình

khi còn thanh thản một mình
dạ thưa cuộc sống vẫn thường thảnh thơi
sáng ngồi gõ nhịp cà phê
chiều nương quán khách uống ly rượu nồng
cám ơn trời đất thánh thần
cho con cứ mãi lạc lầm chốn vui
chớ nên lạc trong tình người
dẫu không bầm dập cũng khờ khạo thôi

cái khôn cái dại trong đời
lú trong ánh mắt nụ cười thế gian
từ ngày cưới vợ sanh con
dạ thưa cuộc sống hết còn thảnh thơi
phin cà phê nhớ quán ngồi
ly bia chén rượu nhớ thời độc thân

khi còn thanh thản một mình
dạ thưa đời nọ biết tìm nơi đâu

Những Hoàng Hôn Ở Huế

ai thắp nén nhang ngoài ngõ vắng
trong bóng chiều thơm một nổi buồn
một ngày thấp thoáng khuất đầu núi
một ngày sương khói thấm hoàng hôn

thắp nén nhang đi dọc bờ sông
như người xưa một lần qua đó
dâng tạ thần linh một mái chùa
em gái Kim Long hái hoa cúng Phật
hoa bên vườn nở ngát trang kinh
đêm Thọ Xương chờ tiếng chuông Thiên Mụ
chén trà sương sớm đón bình minh

thắp nén nhang đi lên thượng nguồn
qua những núi đồi qua thôn xóm
ngó núi sông biêng biếc nổi niềm
không biết người sau khi qua đó
có còn thương nhớ đến tiền nhân

những hoàng hôn ở Huế
thơm mùi nhang khói xưa

VƯỜN KHUYA

nơi chốn này là hoa cỏ
nở thơm những tháng ngày
nơi chốn này là bụi đỏ
đưa người về chốn chân mây

khi đó tóc còn xanh
lòng còn trong
bạn bè ngồi quanh
bên đời dâu bể
tiếng đàn chùng như lời chia tay

vườn khuya bóng lá
đêm thầm tiếng hát
ngày xa một ngày

XƯA KIA EM LÀ

chống chiếc thuyền con
qua lạch khe
vớt dòng cá nhỏ
vỗ mạn thuyền ca
về núi rừng
hứng chén trăng sao

ngọn khói thâm sơn
bóng ngày thủy tận
giữa chốn hoang sơ
nhớ người đồng loại
chợt thèm nghe tiếng nói xưa kia
xưa kia em là
sông xanh núi biếc
xưa kia em là
biển rộng trời cao

chống chiếc thuyền con
qua lạch khe
thả dòng cá nhỏ
vỗ mạn thuyền ca
về núi rừng
trả chén trăng sao

đêm nằm nghe phố thị
rưng rưng ánh đèn màu

Ánh Lửa Bàn Cờ

bởi bóng đêm
thắp ngọn lửa ánh đèn
những cánh bướm
những phù du
tử nạn

bởi vinh hoa
mà mở cuộc tương tàn
những sĩ tốt
đỏ đen
đành
bỏ mạng

LẶNG LẼ PHAI MÀU *

tuổi hai mươi
vào cuộc đời
lơ ngơ
như người không biết uống rượu
lại cạn hết một ly

tuổi ba mươi
đứng giữa đời
ngất ngư
như người trúng gió
chập chờn nghiêng ngã
cơn mê

năm mươi tuổi
bước chân về
đất trời xưa cũ
nghe trăm năm
lặng lẽ phai màu