Về Là Về Với Ban Sơ.

Tất cả mọi thứ đều qua đi kể cả ngày mai sắp đến. Tình yêu thì sao, có còn trong cuộc đời  cơm áo vây quanh.này không, hay cũng tan theo cùng năm tháng. Đời sống càng khốn khó, tình yêu càng mong manh. Thời đại càng văn minh con người lại cô đơn hơn bao giờ.

Cô đơn như một đóa hoa nở trong đêm tàn Cô đơn như ngon lửa nhóm trong chiều hôm  Cô đơn khi đứng giữa đường xe  kẹt cứng. Cô đơn khi ngồi xem  tivi chiếu toàn phim Đại Hàn Trung quốc. Cô đơn cùng cái điện thoai di động mang theo, thèm tiếng người nói dăm ba tiếng. Cô đơn khi ngồi với bạn bè cùng chai bia ly rượu cho qua một buổi chiều một tàn khuya. Cô đơn khi chen chân giữa chốn chợ người mang đầy mặt nạ. Và có người cô đơn khi thầm nhớ chuyên núi sông biển đảo mà nơm nớp ngó quanh ngó quất.

Biển cả hóa thành ruông dâu. Sông xanh biến thành phố chợ. Từ cái không sinh ra cái có, thản nhiên, từ cái có biến thành cái không lại hoảng hốt  Lẽ vô thường trước mắt cũng không lay tỉnh được ai. Đêm nghe tiếng thì thầm sông nước. Đi giữa phố chợ mà nhớ tiếng gọi đò hay tiếng người goi người giữa chốn muội mê. 
Thôi thì cứ u u minh minh như thế mà sống, mấy mươi năm đôi mắt đã quen đèn thắp thì mờ.

Cuộc sống ngày càng khốn khó, vật giá đắc đỏ không ngờ. Ăn cái gì cũng sợ thức ăn tẩm hóa chất, thuốc trừ sâu, mua sắm thứ gì cũng sợ mua phải hàng Trung quốc. Hàng Trung quốc nhan nhản khắp nơi..Sợ mà không tránh được đó mới là điều đáng sợ. Bệnh viện ung bướu quá tải, người chết vì bệnh ung thư nhiều đến đỗi như chuyện thường tình.Thôi thì đành phó mặc cho trời, trời kêu ai nấy chịụ
Không còn cái thú uống cà phê buổi sáng ở quán cóc, quán vỉa hè với bạn. Ly cà phê đắng nghét không có chút cà phê nào cả, bột bắp rang đen cháy trộn với hóa chất hương mùi, uống như thế khác nào tư mình đầu độc mình
Sài Gòn nắng nóng, thèm chút lạnh của mùa mưa Huế. Sáng uống trà với bạn bên cư xá Thanh Đa.,  góc nhỏ bên sông  bạn mới bạn cũ ai cũng thân tình.  Bạn thời trung học, bạn qua thơ văn ca nhạc. Bạn có đứa trước kia đi lính bên này, lại có đứa  chiến đấu ở bên kia, đã mấy mươi năm rồi còn gì nữa.mà bên này bên nọ, ngồi lại với nhau như thưở đầu đời.
Tàn cuộc trà bày qua cuộc rượu, nói cười rộn rã đàn hát xôn xao rồi lại quay về cùng tich lăng. Một ngày đi qua như gió thổi. Đêm về ngủ chưa quen giấc vật vờ đến hai ba giờ sáng.
Những ngày ở Sài Gòn cám ơn bạn bè với những cuộc rượu đến tàn khuya.. Ngày vui thường qua mau, tạm biệt  mai về Huế.

Huế nóng ba chín bốn mươi độ. Buổi trưa phố vắng bóng người, những con đường như bốc hơi dưới cơn nóng, cây lá bơ phờ như bị háp, màu lá xanh lóa nắng muốn phản màu  Một ngày chỉ thoải mái ở buổi sớm mai và chiều tối. Về Huế trốn cái nắng ở miết trong phòng thì chán quá  Thèm một cơn mưa cuối mùa hạ hơn bao giờ. Không có cơn mưa như ý muốn nhưng trời lại dịu mát bất ngờ,  ai đó nói có bão rớt ở đâu đó thổi về.

Huế buồn chi Huế ơi mà sông không muốn chảy, người đi không thấy về. Ngang qua những con đường xưa cũ nhớ những bóng hình ai đó thân quen. Bạn bè cũ không còn ai, hầu như tất cả đều hành phương nam lâu rồi. Về lại quê nhà mà bơ vơ lạc lõng như người lạc chợ. Sáng thức dậy sớm đi lang thang trên những con đường trong thành nội, ghé quán cà phê ở đường Hàn Thuyên. Thích cái phong cảnh ở đây, một khoảng sân vườn nhỏ có cội mai vàng trước cổng. 

Nhớ những mùa xuân trước ngồi uống cà phê trong nắng sớm lụa vàng, những cánh hoa mai bay trong gió., nao cả lòng người. Hoa rơi đầy trên sân, hoa rơi trên vai người thiếu nữ ngồi ở cái bàn bên kia, người con gái ngồi lặng lẽ dưới cơn mưa hoa trong nắng sớm đẹp vô ngần.

Ghé qua xóm cũ nhà xưa bên miền Gia Hội, mấy mươi năm cảnh vật không thay đổi gì lắm, chỉ có cũ hơn mà thôi. Cũ như nổi buồn của đời người vậy. Nhà xưa đã đổi chủ lâu rồi, đứng ở bên ngoài nhìn vào nghe lòng rưng rưng.Nơi này một thời gia đình sum vầy trong tình thương trong hạnh phúc Đời bỗng dưng nổi cơn bão dữ, nhà phải bán đi vô nam. Bây giờ tôi tìm về phố cũ nhà xưa mà nhớ hai cô em gái út đã mất ở tuổi thanh xuân
Qua thôn xóm kế bên tạt vào nhà cô bạn cũ, lại ngậm ngùi thắp nén nhang thương người bạc mệnh. Ôi  những hồng nhan thấp thoáng bên đời rồi tan biến
vẽ lại bóng hồng nhan ai.đó 
tựa cánh hoa đào bay trước hiên. 
hoa cũng như người mong manh quá.
thấp thoáng bên đời lưu vết hương

Buồn màu lá ướt

những cơn mưa chờ qua từng ngày
đôi mắt ai buồn màu lá ướt
có nhiều khi nắng vàng qua phố
áo ai vương màu hoa cúc xưa

những hẹn hò vội vàng qua mất
trong đời người nhiều khi ngẩn ngơ
tôi với em chưa từng hẹn ước
thoáng qua đời nhau như giấc mơ

Lãng Tử

lỡ một đời lãng tử
khánh tận mộng hoang vàng
quay về quê quán cũ
ngậm ngùi sương khói lan

Lời Thiên Thu

có quê hương để sống
tạ ơn đời trăm năm
có quê hương để mất
suốt một đời ăn năn

Chia tay từ dạo đó

chia tay từ hải đảo
mới đó là bao năm
bao năm rồi hở nhỏ
đời sống dễ dàng quên

như người quên cái áo
rớt trên đường định cư
như người quên quán trọ
một đêm về nghỉ ngơi

người qua sông
không ngoảnh mặt
mắc mớ chi
ta vẫy sương tàn


như đêm quên trăng tỏ
hoa lan rụng bên thềm
như ngày quên nắng nhạt
sợi nắng vàng rơi nghiêng

hoa mãn thiên
mãn thiên hoa vũ
tội tình chi
ngước mặt lên trời


chia tay từ dạo đó
đến giờ như trăm năm
ôi trăm năm hiu quạnh
ôi trăm năm muôn trùng

xứ người chen chân đứng
nghe hụt hẫng không ngờ
áo cơm đời đuổi bắt
mệt mỏi hơn tình xưa

không còn gì để nhớ
không còn gì để quên
bao năm rồi hở nhỏ
xứ người ta cùng điên