Luc Bát Hai Câu

thổi đi 
một ánh đèn màu
thắp lên mấy ngọn 
tình sầu hở em

khi tóc
xanh nhạt tuổi hồng
đời như ngọn nến 
cháy dần trên tay

ẩn trong
giấc mộng đời thường
có khi là cả 
nổi buồn triền miên

ở trong cái cõi 
ngậm ngùi
bản lai diện mục của người
là chi

đôi khi 
những kẻ chân tình
cũng đành đánh mất 
cuộc tình không hay

nếu không giữ lá xanh cây
thì xin trả lại 
mây bay trên ngàn

xưa kia là núi là sông
giờ đây là cả 
mênh mông nổi buồn


Mây Trắng Bay

người về chiều nay ta sẽ gọi mây đưa
người về sáng qua ta còn dòng sông nhớ
người về đêm tối ta còn bóng trăng xanh
người từ chia ly ta còn lời trăn trối

người ở quanh đây ta còn vạn ngày vui

người đã xa xôi ta d0ứng ngóng mây trời
chiều nay mây trắng bay nhiều quá
chim đã xa trời em xa tôi

người về đâu mười hướng trời mây

ta ngóng trông thiên thu hao gầy
người xa ngàn dặm tình tơ tóc
trong trái tim đời mây vẫn bay

người về chiều nay ta hết gọi mây đưa

tình đã tan theo mấy độ đợi chờ
chiều nao mây trắng bay nhiều quá
bay hết mộng đời em hay chưa