Đường đời bóng nối

hoa lá vô tình
bốn muà đi đến
đời ngườĩ hữu tình
sao lại lãng quên

xuống phố cuối năm
mua cành hoa nhỏ
chạnh nhớ người tình
ở chốn xa xăm

năm tháng ngược xuôi
đường đời vạn nẻo
xứ lạ quê người
mỏi cánh chim bay

tháng giêng quê người
còn hoa tuyết rụng
tháng giêng quê nhà
nắng ấm vai em

bên này anh đi
đường chiều bóng nổi
thôn xóm em về
lãng đãng mưa xuân

Những Tờ Lịch Cuối Cùng

những tờ lịch cuối cùng đã gỡ
một năm tàn em có biết không
bao nhiêu ước vọng trong đời nọ
chỉ là sương khói của phù vân


Năm Nào Cũng Rứa

năm nào cũng rứa đời tất bật
chẳng soi gương cũng thấy bơ phờ
mỗi cuối năm về ngồi chợt nhớ
thấy còn đâu đó một giấc mơ

Thơ Cuối Năm

một
cuối năm một mình đi xuống phố
chen chân thiên hạ chốn phù hoa
chợt thấy lòng mình như trẻ lạc
giữa phố phương kia nổi nhớ nhà

hai

đêm ba mươi ngồi chờ hoa nở
những nụ hoa vàng như vấn vương
sáng mồng một bước chân ra ngõ
thấy bóng hồng nhan lạc phố phường

ba

lặng lẽ đứng bên vườn sương khói
thấy đời người cũng tưa khói sương
khi những nụ mai vàng chớm nở
lại thấy đời thêm một tuổi buồn

bốn
xưa gặp em bên đường phố nọ
cuối năm về với một cành hoa
giờ gặp lại bên đời sóng nổi
nói lời thương nhớ tuổi xuân qua

Chia Tay Không Nói Lời Ly Biệt

những người mới gặp ngày hôm trước
bây giờ mờ mịt ở nơi mô
chia tay không nói lời ly biệt
lấy đâu hanh ngộ  để mong chờ

Như  Lá  Như  Hoa


cho dù cuộc sống không như ý

bởi vì thưc tại khác chiêm bao
thì xin hãy sống như hoa lá
cứ nở cho thơm cõi bui này

Ngọn  Khói  Trầm  Hương


những đóa hoa đào bay trong gió
mà nghe thương nhớ bóng hồng nhan
ôi những người một thời qua đó
giờ chỉ là ngọn khói trầm hương

Chiều  Trên  Núi


có một lần em cất tiêng hát
giữa đời người ướt lạnh giấc mơ
ngồi bên bếp lửa chiều trên núi
xòe bàn tay hơ ấm hư vô

 Buồm  Giăng  Theo  Gió


một hôm qua sông mà khựng lại
thấy đôi bờ có bóng ai đưa
đã lỡ buồm giăng cơn gió lộng
đành xa  từ đó đến bây giờ

Huế Khói Sương

sáng vô thành nội uống cà phê
hoa rơi trong gió ngỡ em về
áo bay sương khói giăng đầu ngõ
em với dòng sông thơm hương xưa

Huế vẫn còn sương khói vây quanh
đê cho nhân ảnh cứ phai dần
tôi vô thành nội tìm không thấy
chỉ thấy một màu rêu cỏ xanh

Chỉ Có Những Người Mang Nổi Nhớ

những trẻ nhỏ hồn nhiên ca hát
bên hiên nhà thơm quá lá hoa
đâu biết mai kia đời gió nổi
mà ngồi thương nhớ tuổi thơ qua  

ta cũng có một thời non dại
bên vườn nhà nhảy múa dưới trăng
giờ chỉ thấy trăng treo đầu núi
kiếm tìm hoài không thấy dấu chân

bước một bước là xa ngàn dăm
huống hồ gì trượt giữa hư vô
nhiều khi đứng bên ngoài cõi nhớ
thấy đời người mệt mỏi ước mơ

những trẻ nhỏ bao giờ vẫn thế
cứ hồn nhiên cười hát giữa đời
chỉ có những người mang nổi nhớ
vẫn bao la bát ngát ngậm ngùi