Đừng Để Nổi Buồn Phai Thế Kỷ

tháng chạp quê nhà còn nắng ấm
mà quê người đang ở cuối đông
hề chi mưa gió bay vần vũ
buốt giá trong tâm mới bận lòng

này em cô gái miền nam bộ
quê hương sông nước cá tôm đầy
những cánh đồng phù sa bát ngát
sao đành trôi dạt ở nơi đây

và em đôi mắt buồn u ẩn
lưu lạc chiều xuân ở xứ người
câu thơ Quang dũng thời chinh chiến
hồn còn vương vấn mãi khôn nguôi

hỏi em  Huế giờ mưa hay nắng
làm răng em biết nắng hay mưa
nắng mưa chi Huế cũng buồn như rứa
nổi buồn sương khói nhớ sơn khê

rót vào chén rượu xanh lời hẹn
mai kia mốt nọ rủ nhau về
đừng để nổi buồn phai thế kỷ
người ở bên này nhớ bên kia

Cuối Năm Ngồi Bên Quán

viễn xứ ừ viễn xứ
đời như rứa buồn không
đi cho tàn giấc mộng
về ngồi nhớ rưng rưng

chiều mây tàn khói tỏa
ngó ra thấy nhòa nhòa
bao năm lòng thấm mệt
nổi buồn buốt thit da

rượu rót hoài cũng cạn
sá gì nổi nhớ mong
cuối năm ngồi bên quán
nhìn nắng tắt ven sông

chợt nhớ ai ngày nọ
thướt tha áo lụa là
đầu năm ngang qua đó
nhẹ nhàng như lá hoa

chợt thấy mình thưở ấy
tóc xanh và hồn trong
cuối năm về qua phố
viết câu thơ xuân hồng

đời người giờ quán lại
trăm năm bỗng giật mình
thoáng qua trong chớp mắt
hiểu rồi một câu kinh