Sương sớm mai . Nắng chiều tà

môt chén trà một sớm mai
một trang kinh với một vài đóa hoa
ngọn đèn hắt bóng mù sa
hôm nay lại một ngày qua sắp tàn

Một Thời Tan Tác

có một thời lá phai đi niềm nhớ
anh về tìm quanh quất đó đây
không thấy người quen đi qua phố
chỉ thấy bụi đường ngơ ngác bay

một thời sông núi nằm thiêm thiếp
và người đôi mắt đóng ô vuông
anh đếm đời mình đi qua đó
năm tháng xanh nổi nhớ dị thường

một thời sỏi đá còn lăn lóc
cây lá đau niềm đau của người
một thời thiên hạ buồn ly tán
cùng với một thời em với tôi

Ví Dụ

ví dụ còn chút chi mông mị
thì về nằm ngủ dưới chân mây
chỉ sợ khi em về lay động
tỉnh ra lạnh bóng ở nơi này

ví dụ những đêm dài đối bóng
thì còn ly rượu dỗ dành nhau
chỉ sợ khi em về bất chợt
rượu nhân gian không chuốc cạn tình sầu

ví dụ cuộc đời này như ý
anh đâu cần phải ví dụ lung tung
khi ấy thơ sẽ thành giấy trắng
rượu sẽ thành ánh mắt ai xưa

Trong bóng chiều xanh

ngồi trong bóng chiều xanh
nghe hoàng hôn tím rụng
ai về nhẹ bước chân
gót hài sương khói đọng

Nước cuốn hoa trôi
chập chờn trên sóng nước
mấy đóa hoa dại tàn
mỗi đoá hoa là một
khuôn mặt của hồng nhan

Nhân ảnh
nghiêng mình trên sông nước
soi lại bóng hình xưa
giật mình con sóng vỗ
sầu lan mấy bến bờ

Phù hoa
có ngồi chờ hoa nở
trong một phút phù du
mới hay đời sống nọ
lụi tàn bao ước mơ

Họ Về

họ về đông như trẩy hội
xuân tàn mấy thế kỷ qua
họ về theo con nước nổi
lềnh khênh bẩn bến giang hà

họ về xuôi chân phố thị
khúc hoan ca ánh đèn màu
thôi em ta về núi ở
đêm dài đốt lửa rừng sâu