Những con đường phố cũ

phố nhỏ có bao nhiêu con đường cây xanh
có mấy con đường bụi đỏ
con đường nào đưa ta về bên sông
con đường này theo ai về cuối phố
con đường nào đưa ta vào thương nhớ
con đường này đưa người vào lãng quên

như những bàn tay mang đầy kỷ niệm
chia đường ra trăm hướng vạn con đường

con đường Nam Giao mịt mờ bụi đỏ
con đường trong nội sương khói ly tan
con đường bên sông hàng cây lá đổ
con đường Vỹ Dạ sông nước mơ màng

con đường nào qua phố cũ gạch nâu
con đường nào về giòng sông hoa bắp
con đường đi qua Gia Hội mưa mau
con đường về Kim Long nắng nhạt

con đường nào qua phố cũ bình yên
có những bóng người mang bao kỷ niệm
con đường nào qua tuổi trẻ hồn nhiên
có những nụ cười ngây ngô nhỏ dại

còn có bao nhiêu con đường trong phố cũ
rạch nát lòng ta những nhớ thương
Chùm  Khế  Ngọt 
cây khế không của riêng ai
mỗi người hái một mớ
cây khế trơ cành

Nhớ  Tú  Xương
tự bao giờ
sông hóa rượu
tiếng ếch bên tai
tắt nghẹn ở nhà hàng, quán nhậu
ngất ngưởng cơn say
còn ai nghe tiếng gọi đò

Và  Cao  Bá  Quát
một trò một cô một bao ny lon lớn
trùm kín người vươt lũ qua sông

Me  Việt  
khi cần gọi mẹ ăn năn
khi không cần nữa mẹ nằm im đi
các con của mẹ bây giờ....

Rượu Với Bạn Và ....

một
rượu say trông một hóa hai
nhiều khi nhìn vợ tưởng ai thưở nào
ánh mắt êm ái ngọt ngào
ngạc nhiên vợ hỏi _ em nào đó anh

hai 
lạ gì môi đỏ mắt xanh
chỉ là một lũ quỷ ranh bên đời
đàn ông một chục như mười
hình như thích quỷ hơn người đó em

ba
ở nhà một buổi cũng buồn
bước chân lại phóng ra đường mà rong
đi hoài cũng mỏi hai chân
về nhà một buổi lại rong ra đường

bốn
lâu lâu  nhậu nhẹt một lần

bạn và tiếp thi ngồi gần bên nhau
về nhà vợ hỏi đi đâu
thưa rằng chúng bạn cùng nhau hôi hè
                           
                                    1/1/2015

Mươi Mười Năm Trước

ngồi nói chuyện núi sông
có kẻ lặng thinh không nói
tưởng như người vô tình
không quê hương đất nước
nhưng ở trong đáy mắt
một nổi buồn mênh mông

quê hương mà nói được
quê hương của an bình
quê hương không nói được
quê hương đang đảo điên

Mươi Mười Năm Trước
nói với cội hoa đào
nếu mai ta không về nữa
thì xin hoa cứ nở
cho đời còn mùa xuân

Hoa Bên Đời, Chữ Trên Bia , Nghe Thuyết Pháp

đâu cần nói lời hanh ngộ
cuối năm hoa nở bên thềm
không nói lời tam biệt
tàn xuân hoa rụng đầy sân
đời người trăm năm
vui buồn vô tận
đến một ngày chợt thấy tịnh không

đọc trên bia đá vài hàng chữ
một đời người vừa mới đi qua
ngậm ngùi thương bóng hồng nhan nọ
bỏ lại bên kia một bến bờ

lên chùa ngồi nghe sư thuyết pháp
mà lòng còn nghĩ chuyện áo cơm
dễ gì ngộ được không là có
chấp tay một lạy cõi vô thường


Mùa mưa đến sớm

đường lên phố quán xa vời
đường về cố quận trông vời vợi xa
sáng đi nắng nhạt thềm hoa
chiều nương quán khách mưa sa lạnh hồn
nhớ ai ở lại phố phường
muà mưa đến sớm cho buồn rụng rơi

Đời Không Như Trước Nữa

tôi mặc màu áo lính
chìm vào núi rừng xanh
em mặc áo dài trắng
bay qua chốn thị thành
một người đi một nẻo
biết bao giờ găp nhau
mỗi người đi một hướng
chẳng bao giờ găp nhau 

tưởng rằng tàn cuộc chiến
trở lai chốn ban đầu
nói những lời chưa kịp
trước những ngày bể dâu
tôi lại đi lên núi
sống cuộc sống lưu đày
em quay về quê cũ
ngậm ngùi với đổi thay

đời không như trước nữa
đời buồn chán hơn xưa
mười năm sau găp lại
đời đã tàn giấc mơ 


Sa mạc lan dần

chúng ta là những con lạc đà
mang gánh nặng trần gian
đi qua sa mạc
hỡi ôi !
sa mạc lan dần

người là khách bụi hồng trần
lỡ bước trầm luân
một hôm
muốn quay về quê cũ
đường trần gian quá mịt mờ

lời người
muốn nói với thiên thu
muôn đời là ẩn ngữ

dừng chân bên đường
cúi hôn
một cành cỏ biếc
mặt trời vẫn khuất núi sâu

ngọn đèn vàng quán sá
soi nổi nhớ quê xa
những đêm ngồi nhìn bóng
đêm dài quá em ơi
những ngày đi lang thang
ngày buồn không bước nổi

lại thấy bóng mình
trên giòng bụi đỏ
lại thấy đời người
giữa cuộc tử sinh

vui quá hát hồn nhiên
buồn quá hát hay vô cùng

hãy hát lên đi
hỡi những hoa lá cỏ
mùa thu
lá hát ngập trời
hãy hát lên đi
hỡi sông xanh núi biếc
hát một lần
rồi im lặng với thiên thu

chúng tôi ngồi hát
dưới trời mưa
những giòng nước mát
trôi dài trên má môi
các em nhảy muá
dưới nắng hồng
những thiên thần
về vỗ tay reo

bên giòng xanh nước còn xuôi chảy
em có về vớt mấy cánh hoa
qua sơn thôn nhớ người nào đã
núi với rừng thấp thoáng khói sương

bây giờ trồng hoa cỏ
ngày mai hương thoảng đầy lòng
thượng tuần cùng trăng vào mộng
hạ tuần cùng mộng vào trăng

đoá hoa vàng bên triền núi nọ
nở ra trong nắng sớm rất hiền
sáng ta đi trên từng ngọn cỏ
nghe cõi lòng mình rất tịnh yên

mai bước chân qua miền biên ngoại
nghe hồn mình trổ mộng sau lưng
thôi chào em như chào buổi sáng
nắng đã phai ở tuổi lưng chừng

đừng tưởng thời gian hờ hững
mà đốt cháy thanh xuân
đừng tưởng tình yêu có thật
mà đuổi bắt không ngừng

nắng tắt lưng trời
mộng chìm đáy vực
ở tuổi nào trong đời
mới thật là hạnh phúc

hoa vẫn nở
lá vẫn xanh
người về
ngồi im bên hiên nhớ

đêm thì thầm
lời cuả lá
cuả đá
và cuả trăng sao
cuả niềm tin
và tuyệt vọng

với trái tim bé nhỏ
mang một tình yêu mênh mông
tôi muốn yêu em
như con người yêu cuộc sống
đôi khi
cuộc sống
quá ư phũ phàng

người chợt thấy
bé nhỏ
giữa trần gian bao la
ôi cô đơn

đau thương làm phong phú lòng người
vốn nhỏ bé
từ khi
một mình

cuộc đời là tất cả
nên yêu lấy

Thơ Hoàng Trúc Ly


Thơ Hòang trúc ly.
Bài thơ chỉ sáu câu chia hai đọan.
Đọan đầu một thời để yêu.

tôi còn yêu cho biển còn xanh
mây còn bay cho chim lìa cành
ngựa què rồi em cỡi lưng anh

Uyên ương liền cánh, mây biển còn xanh, và em ơi nếu cuộc đời không còn như ý, mộng tưởng tan tành thì xin em đừng thất vong, lưng anh đây em hãy cỡi, lên rừng xuống phố vượt biển vượt biên vượt cả nổi buồn đi qua trăm năm hiu quạnh

Đọan hai một thời đã chết.

tôi còn yêu khốn nạn cứ cười
mây còn bay cho chim rã cánh
em chết rồi ai ám sát tôi

 Cứ tưởng biển muôn đời vẫn xanh và tình yêu thì vĩnh cửu, mây của trời mãi còn bay cho đời này còn đầy hy vọng..
Nhưng Biễn vẫn xanh mà tình yêu thì không vĩnh cửu  Mây còn bay nhưng chim đã rã cánh rồi
Em chết rồi ai ám sát tôi

Hãy Sống Như Ngày Mai Không Còn Gặp Lại

hãy sống 
như ngày mai không còn gặp lại
dẫu chỉ một lần trong mơ

chốn này là chốn tam

bao người đã đi qua
sớm nói lời tạm biệt
trong cái gọi là trăm năm

cho nhau một đóa hoa

đâu bằng cho nhau một nụ cười
đem chân tình mà đối đãi
dâu một ngày vẫn cứ ơn sâu

hãy sống 

như ngày mai không còn gặp lại
để thế giới này còn có một niềm tin