hãy nhìn cuộc đời

tình cờ mà gặp gỡ
vội vàng mà chia tay
ánh mắt ai ngày nọ
nói ra những lời này

đừng ngạc nhiên khi thấy em cầm điếu thuốc
mà thả khói rất xanh
có gì đâu phải không anh
thà khói thuốc làm cay mắt mình
còn hơn khói đời làm chin đỏ

và những ngày ngồi bên quán nhỏ
phin cà phê rỏ những giọt nước mắt đen
đừng ngạc nhiên khi thấy bóng em
chập chờn trong đó
đã từ lâu đời sống đắng lắm rồi

những chiều ngồi nghe lòng chơi vơi
ly rượu nào chín đỏ sầu xưa
đừng ngạc nhiên khi thấy bước em về
tay đời nghiêng sầu đổ xuống
cuộc đời này anh có thấy không
cả một lòng sầu vô lượng
thì một vài ly rượu nhỏ
làm sao chuốc vô lượng sầu

đừng ngạc nhiên khi thấy trong đêm vắng canh dài
có dáng em ngồi im bên cửa sổ
đời sống bao năm là chờ đợi
em đợi chờ hoài nên lòng hóa là đêm

đừng ngạc nhiên khi thấy em rong chơi ngoài phố
những sáng nắng hồng những chiều mưa giăng
đời sống bao năm là một cuộc kiếm tìm
em tìm mãi đời mình mà không thấy

đừng nhớ gì em
ngày xưa hiền ngoan như lá cỏ
rụt rè như chim muông
một ngọn gió cũng sợ bay làn tóc
một cành mây cũng sợ mắt đời buồn
đừng ngạc nhiên khi thấy em bây giờ
đốt thuốc cho đời thêm hư ảo
uống cà phê cho môi đắng giọt sẫu
đừng ngạc nhiên mà hỏi vì sao
hãy nhìn cuộc đời mình đang sống

Đời Bỗng Nghẹn Ngọn Đèn Xanh Đỏ

một ngày anh mấy lần qua phố
mấy ngã ba đường mấy ngã tư
đời bỗng nghẹn ngọn đèn xanh đỏ
lạc bóng em trong cõi xa mờ

anh dõi mắt tìm quanh thiên hạ
mà nghe năm tháng cứ phai dần
cất tiếng gọi khan vào cõi vắng
đất trời đồng vọng tiếng hư không

từng ngày anh lại về qua phố
mấy ngã tư đường mấy ngã ba
chợt thấy nổi buồn chia tứ hướng
tám phương còn lại vẫy tay chào

rêu xanh bụi đỏ

kẻ sĩ đạp xe rong phố chợ
đêm về thắp nến dọi chiêm bao
mộng đời mới có ngày hôm trước
bây giờ ngó lại đã hư hao

đời sống nọ vẫn còn mệt mỏi
những giấc mơ cơm áo vật vờ
một bóng hồng nhan khi nhớ lại
chỉ là thấp thoáng của câu thơ

kẻ sĩ ngồi ôm đàn mà hát
trong bóng chiều xanh một nổi buồn
này em hãy cứ về đâu đó
cũng là hoa lá của quê hương

kẻ khó bán nhà đi giữa chợ
bán thêm mộng mị kiếp con người
mai kia em có về qua đó
rêu xanh bụi đỏ đã xa rồi