Tình Xưa Chìm Sâu

nước vẫn chảy qua cầu
này em mưa rơi về đâu
mưa rơi về đâu ngắt tạnh
nước chảy qua cầu miên man

sóng vẫn vỗ đôi bờ
này em phố cũ tình  xưa
tình xưa mới đây mới đó
ngoảnh đi ngoảnh lại bơ phờ

em bây giờ cũng lạ
mắt đầy sương khói buồn tênh
ta bây giờ cũng vậy
nhìn đời như sóng lênh đênh

nước vẫn chảy qua cầu
này em tình xưa chìm sâu

Thiên Thu Chợt Buồn

rồi em
trả lại hồng nhan
nói lời bac mệnh
thiên thu chợt buồn

Về chào tiếng lạ

ngày không tên về chào tiếng lạ
em bây giờ chuyện cũ tích xưa
thành phố này sao nghe lạnh quá
bên người mới quen nhớ người xưa


Ngày đó đã qua rồi

ngày em cất tiếng hát
ngày đó đã qua rồi
ngày tôi cùng hòa điệu
ngày ấy đã xa xôi

ngày mà trên tay còn giữ lại
mấy đóa hoa hồng
ngày em và tôi cùng rạng rỡ
mối tình thanh xuân

ngày đôi ta cùng nhẹ bước
đi qua cuộc đời
ngày đó không bao giờ còn đến nữa
buồn không em ơi

Miền Nguyệt Ẩn

                       Tăng anh Nguyễn Phồn      

uống với nhau một vài ly rượu
đêm tàn rồi ta lại chia tay
mai anh trở về miền nương rẫy
chân đèo Bảo Lộc khói như mây

Sài Gòn Thủ Đức xa như nhớ
ai còn thắp sáng ngọn đèn khuya
Hà Lâm nắng sớm mưa chiều lạnh
khói thuốc buồn lan nổi nhớ nhà
 
hoa cà phê, hoa cà phê trắng
nở ra hương thơm ngát núi đồi
đêm nghe lá thì thầm nổi nhớ
những trái sầu riêng lặng lẽ rơi

đã có một thời chung gian khổ 
chia sớt cho nhau những ngọt bùi
anh sống với cõi lòng độ lượng
đời trắng tay rồi vẫn cứ vui

như ánh trăng xanh miền nguyệt ẩn
nào ai hiểu được nổi niềm riêng
nhiều khi buồn quá cùng cây cỏ
thắp ngọn đèn khuya nói chuyện thiền


Ta Giờ Bận Bịu Đời Cơm Áo

như cánh buồm xa về bến nước
còn mang hơi hướm của phiêu bồng
ta về chỉ mang theo chai rượu
chút ít tiền và nợ lận lưng

nợ thường cơm áo ngày hai buổi
một đời trả mãi cũng chưa xong
còn nợ ân tình trong thiên hạ
nhiều lúc quên trả lại yên lòng

núi sông đâu đòi ai trả nợ
mà đời ray rức mãi khôn nguôi
quê nhà dẫu chỉ là ngọn cỏ
cũng mang thương nhớ đến khôn cùng

ngó ra trời đất còn hư huyễn
thì sá gì giấc mộng phù sinh
ta giờ bận bịu đời cơm áo
quên chuyện thắp đèn đọc sử xanh