Mùa Xuân Đã Qua

tuổi trẻ cùng mùa xuân vội vã ra đi
không kịp nói lời từ giã
còn lại những cánh hoa
chập chờn bay trong gió
bay hoài trong trí nhớ 
nhạt nhòa những cơn mưa
em giờ về đâu đó
áo vẫn vàng hoa xưa

mùa xuân nào đã qua
cánh hoa đào bạc mệnh
một sớm bên vườn xưa
cõi lòng vừa khép lại
vội vàng một giấc mơ

Em và phố Huế


người ta nói đi xa để nhớ
anh muốn mình ở đó để mà thương
quê nhà còn có em trong đó
yêu một người là yêu cả quê hương

bây giờ không phải người ta nói
mà đời chứng thực đó em ơi
em và xứ Huế hai là một
sông Hương núi Ngự khó tách rời

một ngày còn thấy sông Hương chảy
dù đói hay no cũng tịnh lòng
một ngày còn thấy em qua phố
Huế nắng hay mưa vẫn cứ tình

Huế có chi mô mà ai đó
ở buồn vương đi lại không đành
ở đây mọi thứ đều như có
chút hồn xưa cũ của trăm năm

sông là hồn xưa của núi
mang hương hoa lá đai ngàn
em là hồn xưa của Huế
mang tình về chốn nhân gian

Mưa Tàn Nắng Lửng

sớm anh đi ra ngỏ
quẩn quanh đâu đó rồi về
ai ngờ mưa tàn nắng lửng
quê nhà treo ánh trăng khuya

có lúc anh chào cây cỏ
buồn chi bốn mùa không hoa
có hôm anh ngồi im ngủ
mà mơ thấy bóng quê nhà

Thương Nhớ Trăm Năm

ngó lại đời mình
nhiều khi chợt lạ
như là của ai

những ngày nắng những đêm mưa
trăm năm đi qua cùng nổi nhớ
nổi nhớ đi qua
trăm năm còn lại ơ hờ

những ngày không nắng
và những khi không mưa
trăm năm đi qua bằng sợi khói

tôi đi qua chốn này
bằng bước chân tuổi nhỏ
nên cõi lòng còn thương nhớ trăm năm

Có Khi Một Ngày

đâu cần đợi đến trăm năm
mới hay đời nọ cũ
có khi một ngày
đời buồn mốc rêu xanh

đâu cần đến lúc chia tay
mới hay tình đã tử
trước khi có nhau
đã là mỗi một riêng đời

đại dương mênh mông
vơi đầy theo từng giọt nước
chút buồn vui đời người
chỉ là giọt nắng mong manh

Tôi Về Đây Phố Cũ

ngang qua dòng sông thơm hoa cỏ
nhớ một người tóc gió thôi bay
chiều ơi xanh quá hồn niên thiếu
một thưở cùng em qua chốn này

tháng chạp hoa mai vàng chớm nở
hồng nhan em sao vội bước quay về
chưa đọc hết một chương kinh Phật
đã ngộ rồi sinh biệt tử ly

thắp nén nhang trong ngày tịch mịch
thả lên trời ngọn khói nhớ thương
ba nghìn thế giới đi quanh quất
chẳng biết nơi nào là cố hương

ngắt đóa hoa bên vườn vương phủ
về thả trên dòng sông nước xưa
một sát na thôi là đã đủ
sông thơm hoa lá đến bao giờ

tôi về đây phố cũ
rêu xanh phủ kín hoàng thành
em giờ nằm trên núi
mộ buồn lau lách vây quanh

Nhớ những quán cà phê

ghé lại đó ngồi cùng buổi sáng
phin cà phê và gói thuốc đen
bạn bè dăm đứa ngồi tán gẩu
riêng cõi lòng sầu không thấy em

buổi sáng đi qua không trở lại
buồn lòng còn đó mãi không phai
sáng nay trường học đâu đóng cửa
sao nghe phố sá quá u hoài

ghé lại đó ngồi cùng nổi nhớ
vắng bạn bè còn ly cà phê
chợt thấy nụ cười em trong nắng
theo bước chân lá đổ đường về

ghé lại đó quán xưa đường cũ
mấy năm rồi chuyện ngỡ chiêm bao
ta từ bước lạc qua ngàn phố
người cũng yên hạnh phúc nơi nào

ghé lại đó một lần trong mộng
đêm ở quê người nước mắt rơi
quê hương ai bảo xa là hết
theo bóng thời gian thêm ngậm ngùi


Tình yêu giữa thời man dại

yêu nhau giữa thời kinh tế kém
anh và em gầy như thánh thần
chỉ nhớ nhau thôi mà đã mệt
nói gì hò hẹn đến trăm năm

thiên hạ nhớ nhau còn vẽ mộng
ta nhớ nhau kèm theo tiếng thở dài
với ngọn bút chì và cục tẩy
ta ngồi xóa hết bóng tương lai

có kẻ cùng đường đi quanh quất
buồn tình ngồi đếm núi sông xưa
đếm lui đếm tới hình như thiếu
giật mình ngồi khóc với thiên thu

đất nước thánh thần còn bỏ cuộc
huống hồ gì thân phận cỏ hoa
con người sống chung cùng ma quỷ
riết rồi quen điệu bộ quỷ ma

sống giữa  thời u mê ám chướng
đâu còn giây phút để suy tư
nhiều khi chợt nhớ về đâu đó
chút tình xiêu dạt tận nơi mô

Hôm qua hôm nay ngày mai

lâu rồi phố vắng tiếng chim
người vắng tiếng cười
đời vắng những cuộc tình
cuộc tình vắng bóng những tình nhân

lâu rồi đời im tiếng nói
người cạn giấc mơ
tôi, em và ngày tháng nọ
đi qua những bến bờ nắng mưa rời rã
đi qua những phố thành hoang vu rực rỡ
đi qua, đi qua
cơn mê dài thế kỷ

lâu rồi là như hôm qua
là như hôm nay
và như ngày mai

Thơ thời nọ

Thề
thề khi gặp lại cô bạn nhỏ
sẽ cốc lên đầu dăm cái thôi
gọi là quà tặng khi hội ngộ
mốt mai ly biệt nhớ nhau cười

Xuân vô lượng
xuân vô lượng tuổi em ngày nọ
hoa tàn nguyệt tận nhớ chi nhau
có nụ hoa hồng trong tay giấu
sớm đưa sợ nở ngát hương sầu

Hữu thủy vô chung

hai đứa ra đi cùng thời điểm
mượn chốn quê người để yêu nhau
đời vốn tạm đất người cũng tạm
nên tình đành có trước không sau


Ngày Đó

ngày đó tóc biếc vườn xanh
em đi hái lá hoa chanh gội đầu
ta từ dạo đó đi đâu
để buồn hoa lá phai màu tóc em

Sài Gòn Một Thưở

                           Sống ở Sài Gòn mà nhớ Huế
                           như ngày nắng hạ nhớ về mưa

Sài Gòn cơm dĩa ly trà đá
trưa buồn phố vắng nhớ thương ai
quán cóc chiều xanh nghiêng chén rượu
hẻm nhỏ em về hoa nắng phai

Sài Gòn ngã năm thương ngã bảy
một lần bước lạc một lần xa
chia tay em về con phố cũ
mới đó giờ đây bóng đã nhòa

Sài gòn bánh mì cà phê quán
vỉa hè ngồi nhớ bạn bè xưa
có đứa thiên thu không gặp lại
còn vài ba đứa lạc trong mơ

Sài Gòn bình bịch xích lô máy
yêng hùng tứ xứ bạt hồn qua
mỏi gót chân đời vui chốn lạ
lòng còn thương nhớ chốn quê xa 

Sài Gòn của những ngày ly tán
thương người bước lạc chốn xa xôi
ta ngược đường về qua mấy nẻo
sỏi đá còn đau chuyện đổi dời

nghe nói em giờ về cố quận
đường chiều qua ải trắng mây bay
ta còn ở lại bên bờ cõi
nắng sớm đìu hiu ngọn cỏ gầy

Sài gòn của một thời tuổi trẻ
đi qua như giấc mộng phù hoa
khi đã không còn gì để mất
chợt nhớ trang kinh ánh nguyệt tà
                             

Hữu thủy vô chung

hai đứa ra đi cùng thời điểm
mượn chốn quê người để yêu nhau
đời vốn tạm đất người cũng tạm
nên tình đành có trước không sau

Cuối năm ngồi nhớ

người cuối năm nhớ hoa đào nở
ta cuối năm nhớ luống cải vàng
phải chi có lại ngày năm cũ
hai đứa ngồi cùng đón xuân sang

Ngỡ ngàng khi gặp lại

ngỡ ngàng khi gặp lại em
bao năm ly biệt ngỡ quên nhau rồi
cuối năm ở  chốn quê người
tình cờ hội ngộ nói cười thiết tha
em thầm hỏi chuyện đời ta
ngậm ngùi mà nói chỉ là tay không
có chăng vạt áo bụi hồng
một mình một bóng thăng trầm ngược xuôi

hỏi em giờ lấy chồng rồi
hạnh phúc cũng có ngậm ngùi nhiều hơn
nếu trời đừng đổ nguờn cơn
mối tình ngày nọ hẳn hơn bây giờ
thôi em chuyện cũ ngày xưa
chỉ là giấc mộng thoáng qua trong đời

Bỏ Người Ở Lại

bỏ người ở lại bên trời
chơ vơ như chùm mây dạt
ta làm ngọn khói rong chơi
chết trên cung trời sa mạc

bỏ người ở lai một mình
chơi vơi giữa dòng bóng tối
thôi em đối bàn tay mỏi
vói hoài gì bóng hư không

ta làm cánh chim lận đận
bay qua giông bão địa cầu
mắt mù bây giờ lạc hướng
nhớ người biết tìm nơi đâu

tình yêu vốn là vô sắc
mà sao vẫn cứ hoen màu
trái tim âm thầm nhip đập
ngập ngừng vết nhói thương đau

bỏ người ở lại trần gian
ta bay sâu vào địa ngục
để rồi nghe tiếng ai ru
những tháng năm xưa đã mất

bỏ người ở lại một mình
tay che gió miền tuyết đổ
thương em bây giờ đã muộn
âm thầm lửa đốt con tim

bỏ người ở lại người ơi

Có Khi

có khi ly rượu nhỏ
dỗ lòng người ly tan
có khi ngàn tâm sự
lặng yên trong tiếng đàn

Một Chút Tình Như Khói

chạnh nhớ người năm cũ
thầm gọi giữa mênh mông
một chút tình như khói
chiều nao bay qua sông


Em Bỏ Thành Xưa

em bỏ thành xưa và cung trời yêu dấu
sáng mai ra đi mà không hẹn ngày về
trời phố Huế muà đông buồn chi lạ
nắng nhạt đôi ngày rồi mưa gió âm u

anh về qua phố cũ đường xưa
tìm chút nắng vàng còn vương trong lá
ngoài giòng sông mưa về như xao động
và trong lòng người mưa gió chẳng yên

em bây giờ còn nhớ không em
những sáng mùa đông phố Huế buồn và dễ thương chi lạ
em theo anh rong chơi ngòai phố sá
rồi ghé quán bên đường ngồi nhìn mưa rơi , mưa rơi

giờ quán xưa anh tìm laị chỗ ngồi
vẫn ghế bàn quen hơi từ thưở trước
ngoài trời mưa , mưa buồn phố ướt
đã xoá hết rồi dấu vết chân em

còn những con đường lá cỏ rất quen
sáng em ra đi chợt buồn phai lá đỏ
anh qua sông tìm theo đôi bờ cỏ dại
chỉ thấy đôi bờ hiu hắt mây trôi

Áo Xưa

áo lụa vàng em mặc
thắp nắng bên đồi xưa
ngày sau ta qua đó
nắng đã phai bao giờ

Thơ Đề Vạt Áo

thơ đề trên vạt áo
đi về để nhớ ai
cái thời xanh dại đó
bây giờ đã phôi phai