Bạn Bè Mấy Đứa

 Nguyễn thanh Đức
trong một đám bạn bè
rong chơi và trẩy mộng
mi là thằng hư nhất
lấy vợ ba lần ..thôi
  
Nguyễn hồng Hàm
mới nửa cuộc đời người 
giờ nửa quên nửa nhớ
nhiều khi đứng giữa đường
quên lối về chốn cũ

 Trần văn Lương
trở về căn nhà nhỏ
trên núi đồi Nam Giao
châm bình trà ngồi kể
chuyện đời người hư hao

Ngô ngọc Anh
một xi rượu cây lý
dĩa gỏi vịt Thanh Đa
mi với tao ngồi nhậu
mấy mươi năm vừa qua  

Nguyễn Hữu Anh Tài
ngồi nghe mi nói chuyện
thiên hạ cười như say
cùng một câu chuyện kể
có chút gì bi ai

Trần Thạnh
thiên hạ bao nhiêu kẻ
muốn cuộc sống như mi
rong chơi cùng bằng hữu
văn thơ với rượu chè

Trần  văn  Thanh
rất hiền và ít nói
thích tụ họp bạn bè
một tuần dăm ba cuộc
nhậu nhẹt và tiến lên

Đoàn Hồng Nhật
đứng ở giữa giảng đường
trang nghiêm và đạo mạo
ngồi nhậu với bạn bè
thân tình và bạt mạng

Đặng Minh Trí
mi với Cái văn Lang
thân nhau như huynh đệ
tình bạn mấy mươi năm
đáng cho người kính nể

Cái văn Lang
quán treo lồng đèn đỏ
ở cạnh bên hông nhà
mi với tao ngồi uống
cà phê quên lối về 

Lê đình Tưởng
ai cũng nói ban hiền
nụ cười như ông địa
trời cho có chút tiền
để làm vài việc nghĩa

Trương văn Tuấn
vác ba lô lên núi
ba năm chửa thấy về
những đêm sâu hoang dại
nhớ nội thành vườn khuya

Nguyễn văn Quang
lạc giữa đám bạn Huế
răng mô rứa thân tình
là cái hồn chân chất
dân miệt vườn Cửu Long





Khi Còn Thanh Thản Một Mình

khi còn thanh thản một mình
dạ thưa cuộc sống vẫn thường thảnh thơi
sáng ngồi gõ nhịp cà phê
chiều nương quán khách uống ly rượu nồng
cám ơn trời đất thánh thần
cho con cứ mãi lạc lầm chốn vui
chớ nên lạc trong tình người
dẫu không bầm dập cũng khờ khạo thôi

cái khôn cái dại trong đời
lú trong ánh mắt nụ cười thế gian
từ ngày cưới vợ sanh con
dạ thưa cuộc sống hết còn thảnh thơi
phin cà phê nhớ quán ngồi
ly bia chén rượu nhớ thời độc thân

khi còn thanh thản một mình
dạ thưa đời nọ biết tìm nơi đâu

Những Hoàng Hôn Ở Huế

ai thắp nén nhang ngoài ngõ vắng
trong bóng chiều thơm một nổi buồn
một ngày thấp thoáng khuất đầu núi
một ngày sương khói thấm hoàng hôn

thắp nén nhang đi dọc bờ sông
như người xưa một lần qua đó
dâng tạ thần linh một mái chùa
em gái Kim Long hái hoa cúng Phật
hoa bên vườn nở ngát trang kinh
đêm Thọ Xương chờ tiếng chuông Thiên Mụ
chén trà sương sớm đón bình minh

thắp nén nhang đi lên thượng nguồn
qua những núi đồi qua thôn xóm
ngó núi sông biêng biếc nổi niềm
không biết người sau khi qua đó
có còn thương nhớ đến tiền nhân

những hoàng hôn ở Huế
thơm mùi nhang khói xưa

VƯỜN KHUYA

nơi chốn này là hoa cỏ
nở thơm những tháng ngày
nơi chốn này là bụi đỏ
đưa người về chốn chân mây

khi đó tóc còn xanh
lòng còn trong
bạn bè ngồi quanh
bên đời dâu bể
tiếng đàn chùng như lời chia tay

vườn khuya bóng lá
đêm thầm tiếng hát
ngày xa một ngày

XƯA KIA EM LÀ

chống chiếc thuyền con
qua lạch khe
vớt dòng cá nhỏ
vỗ mạn thuyền ca
về núi rừng
hứng chén trăng sao

ngọn khói thâm sơn
bóng ngày thủy tận
giữa chốn hoang sơ
nhớ người đồng loại
chợt thèm nghe tiếng nói xưa kia
xưa kia em là
sông xanh núi biếc
xưa kia em là
biển rộng trời cao

chống chiếc thuyền con
qua lạch khe
thả dòng cá nhỏ
vỗ mạn thuyền ca
về núi rừng
trả chén trăng sao

đêm nằm nghe phố thị
rưng rưng ánh đèn màu

Ánh Lửa Bàn Cờ

bởi bóng đêm
thắp ngọn lửa ánh đèn
những cánh bướm
những phù du
tử nạn

bởi vinh hoa
mà mở cuộc tương tàn
những sĩ tốt
đỏ đen
đành
bỏ mạng

LẶNG LẼ PHAI MÀU *

tuổi hai mươi
vào cuộc đời
lơ ngơ
như người không biết uống rượu
lại cạn hết một ly

tuổi ba mươi
đứng giữa đời
ngất ngư
như người trúng gió
chập chờn nghiêng ngã
cơn mê

năm mươi tuổi
bước chân về
đất trời xưa cũ
nghe trăm năm
lặng lẽ phai màu

Giang hồ đi một dép

khi Hoàng Dung nắm tay Quách Tỉnh
Âu Dương công tử chết âm thầm
khi Triệu Minh đi cùng Vô Kỵ
tình nhà nợ nước đã đành quên

võ lâm cũng có hồi mạt vận
anh hùng hào kiệt rụng như sung
giang hồ đầy bàng môn tả đạo
người hóa thành ma qủy hóa thần

em hóa thành mơ  đờì hóa mộng
tâm tà tâm thiện hóa tâm mê
đời có quá nhiều ngụy quân tử
nên đời như thực lại như hư

sống giữa cái thời trồng chuối ngược
mới hay Tây độc với Đông tà
giang hồ chỉ có đi một dép
khác gì độc cước nhảy loi choi

ta cũng nhảy tưng bừng nhịp điệu
mà không qua khỏi Nhạn môn quan
đời buồn quá chợt thèm chén rượu
ngồi nhìn mây bay mỏi dặm ngàn

nhà sư chống gậy chiều qua núi
ghé Tàng kinh các bóng trăng soi
cái có cái không còn không nhớ
thì nhớ chi cái bóng cuộc đời

PHẬT ở nơi nao

lên chùa không mang theo hoa quả
chỉ mang đao kiếm giấu trong người
nhiều khi thắp nén nhang lạy Phật
mà trong lòng muốn giết Phật chơi

ta đã có bao lần động thủ
giết đi Phật tánh ở trong lòng
cũng có đôi lần nghe sám hối
để đời còn đọng chút từ tâm

này như hạt giống vùi trong đất
thêm chút duyên lành sẽ trổ hoa
gieo hạnh từ bi này cũng vậy
lòng không chấp tướng ở bên ngoài

có người chẻ tượng ra làm củi
bên vườn hơ ấm mấy thân hoa
Phật đã hóa thân thành ngọn lửa
nửa khuya sưởi ấm ánh trăng tà

chép vạn trang kinh còn chưa ngộ
huống chi chưa niệm một câu nào
đứng ở bên ngoài nghe thuyết pháp
giật mình hỏi Phật ở nơi nao

cái mà ta tưởmg rằng như có
chỉ là hư ảnh của phù vân
một sớm bên vườn nhìn hoa nở
chợt thấy an nhiên cả cõi lòng

uống cà phê với bạn ở cư xá Thanh Đa

ly cà phê đen
vài điếu thuốc
dăm ba khuôn mặt bạn bè
những thằng bạn của một thời tuổi trẻ
giờ già chát ngó thất kinh

đứa làm thinh
quanh năm trùm mền đi ngủ
ta cũng một thời
chẳng biết làm chi

đứa rã mộng công hầu
ngồi khâu giày cỏ
đôi khi buồn ngâm vài câu thơ cũ
nhớ bạn bè hào sảng câu ca

đứa buôn hình bán bóng
khắc tượng vẽ tranh
bán đức tin
buôn hoài bão
ta cũng bao phen
bán mộng lên trời

đứa mở lữ quán đón khách biên đình
vắng Thúy Kiều biệt tăm Từ Hải
câu thơ buồn treo gió
hai chữ hồ trường héo ruột gan

đứa dựng biển bên đường
bán cơm bán cháo
bán mộng mị bán chiêm bao
bán nổi tương phùng trong ly tán

đứa làm huấn đạo
tiên học phí hậu học văn
thầy dạy kiếm cơm
trò học kiếm việc
đôi khi thầy trò cùng thất nghiệp
chào nhau ở quán bia ôm

hiếm hoi lắm
có đứa làm quan
may quá chỉ là quan nhỏ
chơi được
cuộc rượu mênh mang nghĩa bạn bè

buổi sáng ở cư xá Thanh đa
uống cà phê với vài ba đứa bạn
đứa vội vàng nói dăm ba tiếng
hớp một vài hơi
đi làm
đứa tà tà hút xong gói thuốc
uống cạn bình trà
rồi biến
đứa muốn ngồi nán cho qua buổi sáng
vợ gọi phôn giuc giã kêu về
đứa con ới
đứa cháu ơi
ngửa mặt than trời
đã sinh ta sao còn sinh thêm phôn với phiếc
bước chân đi di động di iếc cũng đi theo
chào buổi sáng cà phê
còn buổi chiều sắp đến
hẹn với đêm cuộc rượu quan hà

Quỷ mất hình (ch. 4))


Thư đọc nửa chừng ngưng ngang, làm như đang viết có sự cố bất ngờ xảy ra. Vậy chuyện gì đã xảy ra khiến tên quỷ bạn bỏ dở lá thư đang viết rồi biến mất một cách bí hiểm vậy cà. Hỏi thằng cha chủ quán rượu, thằng chả lắc đầu nói hổng biết. Thằng chả là người trao thư cho mình mà hổng biết thì biết hỏi ai bây giờ. Trong thư hắn có nói là hắn quy hồi cố quận, vậy có lẽ giờ chừ hắn đã về cõi quỷ của hắn rồi. Thằng quỷ, trước sau gì cũng đi sao không chờ ta nhậu một bữa rồi dọt

Khi người nọ về tới Sài Gòn đã hăm bảy tết, đâu còn rãnh rỗi mà thắc mắc đến tên bạn quỷ giờ ở đâu. Vợ thúc hắn chở đi mua sắm hàng tết như thúc ngựa chạy nước rút, mệt đứ cả người. Quạu, hỏi sao mấy ngày rãnh rỗi không mua sắm trước đi. Vợ trả lời, tưởng anh không về kịp trước tết nên mấy mẹ con tính dẫn nhau về ngoại hay là... tụi mình năm nay về ăn tết bên ngoại cho vui. Vui cóc gì mà vui, một mình vợ đã chịu đời không thấu, thêm cả một nhà vợ thì chỉ có nước đi đong. Phe ta thì ít phe địch thì đông điên chi mà làm hàng thần. Thôi tết nhứt đừng làm phiền ba má bên em làm gì, để dip khác.

Chào một ngày cuối năm

    Năm nay hăm bảy, hăm tám tháng chạp trời lại mưa lất phất. Mưa đương nhiên là buồn rồi, lại nhầm vào những ngày cuối năm lại càng thấm thía. Ngồi ngoài sân sau hút điếu thuốc uống ly cà phê tự chế, nghe chút nhạc. Cà phê một mình, chào một ngày cuối năm. Xưa kia mỗi cuối năm còn buồn nhớ quê nhà, giờ một chút rưng rưng lòng cũng chẳng thấy. Buồn cũng một cái Tết xa nhà, không buồn cũng nhà xa một cái Tết, có chi mô.

Ngồi bên ngọn lửa hoang sơ

bỏ thêm ngọn cỏ khô này
hơ cho đở lạnh bàn tay sương mù
ngồi bên ngọn lửa hoang sơ
hốt nhiên tôi sợ hư vô cháy bùng
                                Huy Tưởng 

Người bạn cầm que củi nhỏ cời lớp than hồng ở cái bếp ngoài hiên nhà kê bằng ba viên đá suối. Cơn gió thổi qua bất chợt làm tung bay lớp bụi tro điểm trắng mái tóc bạn . Dưới ánh trăng non miền núi chợt thấy khuôn mặt bạn xanh xao gầy guộc như người già.
Đêm ở đây yên tỉnh đến lạnh người, có thể nghe được từng mãnh trăng vỡ trên ngọn lá cành cây.

Những cuối năm buồn


                                                               thiên hạ đón xuân đủ màu hoa lá
                                                               tụi mình đón xuân bằng két rượu bia
                                                               đêm hoang vu chứa bọn sầu lữ thứ
                                                               bao năm lưu lạc vẫn chưa về


  Đó là những năm lang bạt ở tận miền nam hát bài Xuân này con không về . Ai ngờ hát hoài hát mãi đến giờ vẫn chưa ngưng. Xưa ở Sài gòn, cuối năm nhớ Huế không về được, bèn ghé cái quán trước ga xe lửa kêu một xị rượu ngồi nhìn thiên hạ mặt mày hớn hở tay xách tay mang, leo lên xe lửa về quê ăn tết, mà thấy lòng mình rưng rưng. Khi chuyến tàu cuối cùng kéo một hồi còi dài từ giả lên đường, những người đưa tiễn cũng vội vã ra về, sân ga trong phút chốc im lìm hoang vắng lạ.