Khi Còn Thơ Dại

khi còn thơ dại này em
hồn nhiên mắt biếc chưa len khói buồn
giống như lá cỏ bên vườn
còn chưa nhuốm bụi đoạn trường thế thôi

khi còn thơ dại này tôi
lòng xanh như nước nguồn khơi mới về
niêm tin xanh quá đôi bờ
dòng đời chảy xiết chết từ hôm nao

Chỉ Có Cơn Say Là Thật

khi mô tụi bây ngồi nhậu
nhớ uống giùm tao một ly
một chai một thùng một két
nhậu cho say đã mới về

về là về nhà với vợ
say rồi đâu biết về đâu
chập chờn giữa say và tỉnh
ngỡ mình còn ở nơi nao

nơi nao là nơi nào đó
các em tiếp thị xuân hồng
dịu dàng vây quanh cuộc rượu
diễn tuồng sân khấu cải lương

đời người cũng là vở kịch
mỗi người là một diễn viên
chỉ có cơn say là thật
tỉnh ra lại thấy rất phiền

Người Từ Thiên Thu

mua hoa về bày trên dĩa
nửa đêm như thoảng mùi hương
người từ thiên thu trở lại
mộng về gảy cánh uyên ương

Ngồi uống rượu suông

không nói chuyện núi sông
cũng không bàn thế sự
chúng ta bây giờ
ngồi uống rượu suông

nhật nguyệt treo trên
mấy tờ lịch ố
bốn mùa tịch lặng
rơi quanh chốn ngồi

không nói chuyên riêng tư
cũng không bàn thiên hạ
chúng ta bây giờ
ngồi uống rượu ngu


Mộng về

hoa hồng . hoa hồng đỏ
tình nở thắm tình phai
hôm qua mộng về quê cũ
gặp người hoa bưởi hoa ngâu
sáng ra thấy trời xứ lạ
mưa rơi xanh ướt mái đầu

LÁ VƯỜN KHUYA

đêm nằm nghe lan rụng
ngỡ mưa nhẹ rừng xa
một hôm về phố cũ
chợt nhớ lá vườn khuya

Xưa

một
em mùa xuân mắt biếc
em má đỏ môi hồng
hồn nhiên cười nụ nhỏ
đời ta tự nhiên không

hai
xưa bao năm là xưa
tình bao năm là cũ
người mới đó mà như
ngàn năm chưa hề phụ