Cõi Lòng Lưu Lạc

một
quê nhà chỉ ở qua đêm
quê người tạm trú triền miên nổi buồn
mỗi người có một quê hương
đi xa để nhớ để thương cũng thường

hai

quê cha đất tổ xa rồi
đem thân sống ở quê người buồn không
những chiều nhạt nắng ven sông
cõi lòng lưu lạc buồn mong ngày về

Thơ Tình Đọc Ở Đâu Đó

Có những bài thơ đọc ở đâu đó lâu rồi và quên lãng đi bỗng một hôm nào đó chợt nhớ lại với chút bùi ngùi. Thời đó còn trẻ đọc một lần mà nhớ mãi đến bây giờ, tiếc rằng không nhớ tên tác giả.
Bài thơ buồn man mác mà độ lượng khôn cùng.

nếu thật chờ lâu mà hóa đá
thì xin đợi thử một lần xem
chỉ sợ khi tôi thành núi biếc
ngàn năm không thấy dấu chân em

Hãy đọc chậm rãi từ từ  mà hóa đá, đọc nhanh quá trở thành núi biếc không hay. Đọc từ từ cho một thoáng ngàn năn đi qua thật chậm trước khi nhìn ra không thấy dấu chân em.  Đơi thì đợi, chờ thì chờ, hóa đá rồi hóa núi cũng không sao chỉ sợ bây giờ và ngàn năm sau nữa không thấy dấu chân em về thăm núi biếc tình sầu
Thời đại bây giờ làm gì còn có một tình yêu như rứa hở người. Đã tuyệt chủng mất rồi.
Thêm một bài thơ nữa cũng nhớ lại mà không nhớ tên người viết. Tình như khói núi mây trời Thoáng về trong mộng rã rời trong mơ

chẳng phải sương mà chẳng phải hoa
nửa đêm em đến sáng em về
đến như giấc mộng xuân không đợi
đi tựa mây trời chẳng định nơi

Hai bài thơ đó không thể bàn luận thêm được nữa bởi nói thêm một lời là thừa ý và sai luôn cả dặm trường.
Đọc và cảm nhận rứa là đủ.

Chiều xưa . chiều qua

thử một lần vẫy gọi
quê nhà xa ngái
mây trùng trùng
lấp biển xanh

thử một lần nhớ lại

người xưa muôn trùng
rượu đắng môi cười
ngày đêm không biên giới
chiều xưa
chiều qua
buồn mấy chiều