Sài Gòn Em Ơi

Sài gòn cũ
Sài gòn xưa
em về đâu đó
những con đường bụi khói như mây

Sài Gòn cũ
Sài Gòn xưa
một thời ở đó
đi về rực rỡ chiêm bao

Sài gòn bây giờ
người quen biệt tích
kiếm tìm nhau ở chốn mit mù

Sài gòn bây giờ 
những người lạ mặt
rập rình cả những giấc mơ

Sài gòn em ơi
đường chiều bóng nổi
chẳng còn ai qua chia sớt nụ cười

Sài Gòn Một Thưở

Sài gòn cơm dĩa ly trà đá
trưa buồn phố văng nhớ thương ai
quán cóc chiều xanh nghiêng chén rượu
hẻm nhỏ em về hoa nắng phai

Sài gòn ngã năm thương ngã bảy
một lần bước lạc một lần xa
chia tay em về con phố cũ
mới đó giờ đây bóng đã nhòa

Sài gòn bánh mì cà phê quán
vỉa hè ngồi nhớ bạn bè xưa
có đứa thiên thu không trở lại
còn vài ba đứa lạc trong mơ

Sài gòn bình bịch xích lô máy
yêng hùng tứ xứ bạt hồn qua
mỏi got chân đời nơi xứ lạ
lòng còn thương nhớ chốn quê xa

Sài gòn của một thời ly tán
thương người chạy lọan chốn xa xôi
ta ngược đường về qua mây nẻo
sỏi đá còn đau chuyện đổi dời

nghe nói em giờ về cố quận
đường chiều qua ải trăng mây bay
ta còn ở lại bên bờ cõi
nắng sớm đìu hiu ngọn cỏ gầy

Sài gòn của một thời tuổi trẻ
đi qua như giâc mộng phù hoa
khi đã không còn gì để nhớ
chợt thấy trang kinh ánh nguyêt tà

Hôm qua Hôm Nay Và Ngày Mai

lâu rồi phố vắng tiếng chim
người vắng tiếng cười
đời vắng những cuộc tình
cuộc tình vắng bóng những tình nhân

lâu rồi đời im tiếng nói
người cạn giấc mơ
tôi em và ngày tháng nọ
đi qua những bến bờ nắng mưa rời rã
đi qua những phố thành hoang vu rực rỡ
đi qua đi qua
cơn mê dài thế kỷ

lâu rồi là như hôm qua
là như hôm nay 
và như ngày mai

Đi Qua Tuổi Thanh Xuân

tuổi trẻ là mùa xuân
tươi như hoa mới nở
nửa đời lại bâng khuâng
đứng nhìn mây qua cửa

Lời Từ Biệt


lời từ biệt của hoa
nhẹ nhàng bay trong gió
lời từ biệt của người
sao buồn hoài thế kỷ

Một Thời Đã Đi Qua

mùa xuân đã đi qua
hoa rơi ngoài hiên lá
một thời đã đi qua
không còn ai để nhớ