có một thời lá phai đi niềm nhớ
anh về tìm quanh quất đó đây
không thấy người quen đi qua phố
chỉ thấy bụi đường ngơ ngác bay
một thời sông núi nằm thiêm thiếp
và người đôi mắt đóng ô vuông
anh đếm đời mình đi qua đó
năm tháng xanh nổi nhớ dị thường
một thời sỏi đá còn lăn lóc
cây lá đau niềm đau của người
một thời thiên hạ buồn ly tán
cùng với một thời em với tôi