Chào một ngày cuối năm

    Năm nay hăm bảy, hăm tám tháng chạp trời lại mưa lất phất. Mưa đương nhiên là buồn rồi, lại nhầm vào những ngày cuối năm lại càng thấm thía. Ngồi ngoài sân sau hút điếu thuốc uống ly cà phê tự chế, nghe chút nhạc. Cà phê một mình, chào một ngày cuối năm. Xưa kia mỗi cuối năm còn buồn nhớ quê nhà, giờ một chút rưng rưng lòng cũng chẳng thấy. Buồn cũng một cái Tết xa nhà, không buồn cũng nhà xa một cái Tết, có chi mô.

Ngồi bên ngọn lửa hoang sơ

bỏ thêm ngọn cỏ khô này
hơ cho đở lạnh bàn tay sương mù
ngồi bên ngọn lửa hoang sơ
hốt nhiên tôi sợ hư vô cháy bùng
                                Huy Tưởng 

Người bạn cầm que củi nhỏ cời lớp than hồng ở cái bếp ngoài hiên nhà kê bằng ba viên đá suối. Cơn gió thổi qua bất chợt làm tung bay lớp bụi tro điểm trắng mái tóc bạn . Dưới ánh trăng non miền núi chợt thấy khuôn mặt bạn xanh xao gầy guộc như người già.
Đêm ở đây yên tỉnh đến lạnh người, có thể nghe được từng mãnh trăng vỡ trên ngọn lá cành cây.

Những cuối năm buồn


                                                               thiên hạ đón xuân đủ màu hoa lá
                                                               tụi mình đón xuân bằng két rượu bia
                                                               đêm hoang vu chứa bọn sầu lữ thứ
                                                               bao năm lưu lạc vẫn chưa về


  Đó là những năm lang bạt ở tận miền nam hát bài Xuân này con không về . Ai ngờ hát hoài hát mãi đến giờ vẫn chưa ngưng. Xưa ở Sài gòn, cuối năm nhớ Huế không về được, bèn ghé cái quán trước ga xe lửa kêu một xị rượu ngồi nhìn thiên hạ mặt mày hớn hở tay xách tay mang, leo lên xe lửa về quê ăn tết, mà thấy lòng mình rưng rưng. Khi chuyến tàu cuối cùng kéo một hồi còi dài từ giả lên đường, những người đưa tiễn cũng vội vã ra về, sân ga trong phút chốc im lìm hoang vắng lạ.