Bóng  Phù  Hoa
có ngồi chờ hoa nở
trong một phút phù hư
mới hay đời sống no
lụi tàn bao ước mơ

Con Đường Ly Biệt Ngày Qua

khi đi đâu biết đi hoài
ngày về mới thấy miệt mài đường xa
con đường ly biệt ngày qua
còn trong nổi nhớ cỏ hoa dăm trường

Như Nắng Qua Đèo

tình không huyễn mông không hư
trăm năm ngó lại tan như bọt bèo
người đi như nắng qua đèo
buồn buồn để lại bóng chiều hiu hiu

Pháo Hoa


che mặt trời
bịt mặt trăng
những chiếc pháo hoa
bắn lên trời
vội vàng tỏa sáng
rực rỡ sắc màu
hào quang vay mượn
một sát na
chỉ một sát na
lịm tắt
mặt trời vẫn bị che
mặt trăng biệt tích
chỉ còn bóng đêm
đen vô tận

Hoa Và Em

nở đi những cánh hoa
cho ta còn thấy
bóng em bên đời

bay đi những cánh hoa
cho ta còn nhớ 
bóng em qua rồi

Trăm Năm Mong Manh

người ta thường nói 
trăm năm đời người  
mong manh ngắn ngủi
vậy sao không sống hết chân tình
trong cái ngắn ngủi của trăm năm
để mai kia
lỡ khi đời đoạn nổi
vĩnh biệt nhau
những xưa và cũ bớt ngậm ngùi
       


Màu Xám

phố sá bây giờ cúp điện thường xuyên
ai cũng sợ ngồi nhìn bóng tối
chưa tới tám giờ người già đi ngủ sớm
tuổi trẻ lang thang dưới ánh đèn mờ

thành phố giống như một nhà thờ
thành phố giống như bức tranh tỉnh vật
tên họa sĩ nghèo chỉ có một màu xám xịt
những người tuổi trẻ khóc tương lai
tuổi trẻ bây giờ ốm đói xanh xao
nên tình yêu cũng thiếu điều chết yểu
cơm áo mộng đời nhiều khi bức tử
hai đứa âm thầm định chít khăn sô
ôi tình yêu chỉ đếm được từng giờ
qua một ngày là mừng thêm một buổi
qua một năm là chuyện kể truyền kỳ

thời đại bây giờ ám chướng u mê
nên chúng ta hóa ra người vô vọng
đêm chờ trăng lên ngồi nhìn lại bóng
đem chờ sao lên đếm mộng trên trời
trăng sao quá xa vời
mộng cũng mỏi đường bay rã cánh
nếu cuộc sống không còn niềm hy vọng
thì lấy gì để thoi thóp ngày mai

Đừng Để Lửa Tàn Tro Bụi Tắt

khi đó lửa tàn tro bụi tắt
trời chia lìa đất bỗng nín thinh
lich sử chỉ một dòng quên viết
sơn hà xã tắt bị sang tên

có người giữa chợ ôm đàn hát
bài ca buồn nhớ núi nhớ sông
ta người đồng điệu ngang qua đó
nghe câu ca lạnh buốt cõi lòng
 
đời người chỉ một lần là hết
nhưng mà đất nước phải muôn niên
hãy sống như người xưa giữ nước
sông núi này xương máu chưa quên

Thư Cho Bạn Bè

tụi mày trách tao từ khi đến bến
sung sướng quá rồi quên hết bạn bè xưa
nên cả năm không thấy thư về cố quận
hỏi thăm nhau chút tình nghĩa dư thừa

đừng nghĩ đừng tin những điều đã tưởng

đâu có thiên đường cho kẻ lưu vong
ánh sáng đôi khi làm mờ đôi mắt
ở đây vật chất dư thừa nghẹt thở con tim 

quê quán người cũng chỉ là cỏi tạm 
cứ qua đây mới hiểu cuộc thăng trầm
tốt đẹp làm gì khi đời như ám khói
ở đâu không là giờ thừ hai mươi lăm

đời như thế còn hồn đâu để viết

thư về thăm bè bạn với người thân
chỉ có cõi lòng mỗi ngày một rách nát
gởi theo thùng quà vào dịp cuối năm