Giang hồ đi một dép

khi Hoàng Dung nắm tay Quách Tỉnh
Âu Dương công tử chết âm thầm
khi Triệu Minh đi cùng Vô Kỵ
tình nhà nợ nước đã đành quên

võ lâm cũng có hồi mạt vận
anh hùng hào kiệt rụng như sung
giang hồ đầy bàng môn tả đạo
người hóa thành ma qủy hóa thần

em hóa thành mơ  đờì hóa mộng
tâm tà tâm thiện hóa tâm mê
đời có quá nhiều ngụy quân tử
nên đời như thực lại như hư

sống giữa cái thời trồng chuối ngược
mới hay Tây độc với Đông tà
giang hồ chỉ có đi một dép
khác gì độc cước nhảy loi choi

ta cũng nhảy tưng bừng nhịp điệu
mà không qua khỏi Nhạn môn quan
đời buồn quá chợt thèm chén rượu
ngồi nhìn mây bay mỏi dặm ngàn

nhà sư chống gậy chiều qua núi
ghé Tàng kinh các bóng trăng soi
cái có cái không còn không nhớ
thì nhớ chi cái bóng cuộc đời