Quỷ mất hình (ch. 4))


Thư đọc nửa chừng ngưng ngang, làm như đang viết có sự cố bất ngờ xảy ra. Vậy chuyện gì đã xảy ra khiến tên quỷ bạn bỏ dở lá thư đang viết rồi biến mất một cách bí hiểm vậy cà. Hỏi thằng cha chủ quán rượu, thằng chả lắc đầu nói hổng biết. Thằng chả là người trao thư cho mình mà hổng biết thì biết hỏi ai bây giờ. Trong thư hắn có nói là hắn quy hồi cố quận, vậy có lẽ giờ chừ hắn đã về cõi quỷ của hắn rồi. Thằng quỷ, trước sau gì cũng đi sao không chờ ta nhậu một bữa rồi dọt

Khi người nọ về tới Sài Gòn đã hăm bảy tết, đâu còn rãnh rỗi mà thắc mắc đến tên bạn quỷ giờ ở đâu. Vợ thúc hắn chở đi mua sắm hàng tết như thúc ngựa chạy nước rút, mệt đứ cả người. Quạu, hỏi sao mấy ngày rãnh rỗi không mua sắm trước đi. Vợ trả lời, tưởng anh không về kịp trước tết nên mấy mẹ con tính dẫn nhau về ngoại hay là... tụi mình năm nay về ăn tết bên ngoại cho vui. Vui cóc gì mà vui, một mình vợ đã chịu đời không thấu, thêm cả một nhà vợ thì chỉ có nước đi đong. Phe ta thì ít phe địch thì đông điên chi mà làm hàng thần. Thôi tết nhứt đừng làm phiền ba má bên em làm gì, để dip khác.

May mà con vợ cũng không "quyết tâm" chi lắm với chuyện về ngoại ăn tết, chứ "chủ trương nhất quán" về thì hắn phải chìu thôi. Không chìu hả, thì "cưỡng chế" lúc đó muốn làm hàng chồng cũng không yên chứ nói chi đến ngu trung với nịnh chồng. 
Nói thì nói vậy chứ nhiều khi vắng tiếng vợ cằn nhằn thấy như thiêu thiếu hương vị gia đình, đó mấy ngày vừa qua đi giao hàng ở tỉnh xa nọ, cơm đường bia quán một mình, buồn buồn cũng nhớ lắm chứ.
Nhắc đến hương vị gia đình hắn nhớ đến cái chuyện đọc được đâu đó như sau : " Chiều ba mươi tết có ông khách mặt mày buồn buồn bước vào quán ăn, bà chủ quán niềm nở hỏi khách muốn ăn món gì, khách hỏi lại , ở đây có món cháo không, bà chủ quán gật đầu nói có đủ loại cháo gà, cháo cá và cháo trắng. Vậy thì cho tôi tô cháo trắng. Bà chủ quán vừa quay lưng bước đi, ông khách kêu giật lại. À mà này bả chủ, khi múc cháo nhớ múc cho tôi cháo dưới nồi, càng khê càng tốt, khi đem tô cháo ra đặt xuống bàn, nhớ dằn mạnh tay một chút và đừng quên kèm theo vài tiếng cằn nhằn. Bà chủ quán ngạc nhiên . Ủa, sao kỳ vậy. Khách giải thích, cuối năm bân công việc làm ăn không về tết với gia đình đựơc, làm vậy là để tìm lai chút hương vị gia đình đó mà".
Ôi hương vị canh mặn cháo khê nhiều khi cũng tình.

Người thồ vợ đi quanh mấy phố mấy chợ gần hết một ngày thở hết ra hơi, chưa kịp hòan hồn đã nghe vợ hứa hẹn còn vài thứ chưa mua ngày mai đi nữa nghe anh.
_ Sao không đi mua luôn bây giờ để mai đi lỡ hết hàng sao em.
Nghe hắn nói mát vợ nhỏ nhẹ nói:
_ Bộ mệt lắm hả, tết nhứt chịu phiền một chút, thôi mờ.
_ Ừ, nói năng vậy có mệt mấy cũng qua.
_Năm nay ba mươi mình cúng tất niên.
_ Ờ, ba mươi.
_ Nhớ mời bạn bè anh buổi trưa.
_ Ừ, thì trưa.
_ Ủa quên. Vợ thản thốt làm hắn giật mình, lại sai mình chạy đi mua thứ gì nữa đây.
_ Quên gì để mai mua cũng được.
_ Không phải chuyên mua bán mà là chuyện người ta mời mình dự tất niên kìa.
_ Ai mời ?
_ Thì bạn anh chứ ai.
- Bạn anh cả một đống, là ai mới được chứ. Mời mấy giờ
_ Anh B mời cỡ giờ chừ nè.

Quên kiểu gì mà hồn nhiên vậy trời. Người nọ ngó ra cửa " Chiều chưa đi màn đêm buông xuống ..." Chưa trể đâu, nếu trể thì di động nó réo liên hồi không yên đâu. Ăn là chuyện nhỏ, gặp bạn bè chuyện trò nhậu nhẹt mới là chuyện lớn. Bao nhiêu mệt nhọc như trôi đi đâu hết trơn hết trọi, người nọ vừa huýt gió vừa phóng xe ra đường. Vợ gọi theo chờ em với hắn đã dọt rồi.


Đường đi đến nhà bạn thì gần, đường về nhà với vợ nhiều lúc lại thấy xa. Đường Sài Gòn đèn xanh đèn đỏ, xanh nhiều khi khựng lại, đỏ theo luồng ta cứ qua. Cả một rừng xe gắn máy trôi lừ đừ trên lộ, ai cũng khăn che mặt, mũ bảo hiểm đội trời . Thời nay qua lộ cứ phập phồng như qua ải, quái xế phóng qua phóng lại cứ như lưỡi hái tử thần, ra đường phải có cái mão che đầu.
" Dẫu ngồi trên chiếc xe trâu, đừng quên đội mão trên đầu nghe em. lỡ quên hệ lụy rất phiền. có khi nín thở về miền tây phương ."
 



(còn tiếp)