bỏ người ở lại bên trời
chơ vơ như chùm mây dạt
ta làm ngọn khói rong chơi
chết trên cung trời sa mạc
bỏ người ở lai một mình
chơi vơi giữa dòng bóng tối
thôi em đối bàn tay mỏi
vói hoài gì bóng hư không
ta làm cánh chim lận đận
bay qua giông bão địa cầu
mắt mù bây giờ lạc hướng
nhớ người biết tìm nơi đâu
tình yêu vốn là vô sắc
mà sao vẫn cứ hoen màu
trái tim âm thầm nhip đập
ngập ngừng vết nhói thương đau
bỏ người ở lại trần gian
ta bay sâu vào địa ngục
để rồi nghe tiếng ai ru
những tháng năm xưa đã mất
bỏ người ở lại một mình
tay che gió miền tuyết đổ
thương em bây giờ đã muộn
âm thầm lửa đốt con tim
bỏ người ở lại người ơi