Mươi Mười Năm Trước

ngồi nói chuyện núi sông
có kẻ lặng thinh không nói
tưởng như người vô tình
không quê hương đất nước
nhưng ở trong đáy mắt
một nổi buồn mênh mông

quê hương mà nói được
quê hương của an bình
quê hương không nói được
quê hương đang đảo điên

Mươi Mười Năm Trước
nói với cội hoa đào
nếu mai ta không về nữa
thì xin hoa cứ nở
cho đời còn mùa xuân