Sa mạc lan dần

chúng ta là những con lạc đà
mang gánh nặng trần gian
đi qua sa mạc
hỡi ôi !
sa mạc lan dần

người là khách bụi hồng trần
lỡ bước trầm luân
một hôm
muốn quay về quê cũ
đường trần gian quá mịt mờ

lời người
muốn nói với thiên thu
muôn đời là ẩn ngữ

dừng chân bên đường
cúi hôn
một cành cỏ biếc
mặt trời vẫn khuất núi sâu

ngọn đèn vàng quán sá
soi nổi nhớ quê xa
những đêm ngồi nhìn bóng
đêm dài quá em ơi
những ngày đi lang thang
ngày buồn không bước nổi

lại thấy bóng mình
trên giòng bụi đỏ
lại thấy đời người
giữa cuộc tử sinh

vui quá hát hồn nhiên
buồn quá hát hay vô cùng

hãy hát lên đi
hỡi những hoa lá cỏ
mùa thu
lá hát ngập trời
hãy hát lên đi
hỡi sông xanh núi biếc
hát một lần
rồi im lặng với thiên thu

chúng tôi ngồi hát
dưới trời mưa
những giòng nước mát
trôi dài trên má môi
các em nhảy muá
dưới nắng hồng
những thiên thần
về vỗ tay reo

bên giòng xanh nước còn xuôi chảy
em có về vớt mấy cánh hoa
qua sơn thôn nhớ người nào đã
núi với rừng thấp thoáng khói sương

bây giờ trồng hoa cỏ
ngày mai hương thoảng đầy lòng
thượng tuần cùng trăng vào mộng
hạ tuần cùng mộng vào trăng

đoá hoa vàng bên triền núi nọ
nở ra trong nắng sớm rất hiền
sáng ta đi trên từng ngọn cỏ
nghe cõi lòng mình rất tịnh yên

mai bước chân qua miền biên ngoại
nghe hồn mình trổ mộng sau lưng
thôi chào em như chào buổi sáng
nắng đã phai ở tuổi lưng chừng

đừng tưởng thời gian hờ hững
mà đốt cháy thanh xuân
đừng tưởng tình yêu có thật
mà đuổi bắt không ngừng

nắng tắt lưng trời
mộng chìm đáy vực
ở tuổi nào trong đời
mới thật là hạnh phúc

hoa vẫn nở
lá vẫn xanh
người về
ngồi im bên hiên nhớ

đêm thì thầm
lời cuả lá
cuả đá
và cuả trăng sao
cuả niềm tin
và tuyệt vọng

với trái tim bé nhỏ
mang một tình yêu mênh mông
tôi muốn yêu em
như con người yêu cuộc sống
đôi khi
cuộc sống
quá ư phũ phàng

người chợt thấy
bé nhỏ
giữa trần gian bao la
ôi cô đơn

đau thương làm phong phú lòng người
vốn nhỏ bé
từ khi
một mình

cuộc đời là tất cả
nên yêu lấy