chia tay từ hải đảo
mới đó là bao năm
bao năm rồi hở nhỏ
đời sống dễ dàng quên
như người quên cái áo
rớt trên đường định cư
như người quên quán trọ
một đêm về nghỉ ngơi
người qua sông
không ngoảnh mặt
mắc mớ chi
ta vẫy sương tàn
như đêm quên trăng tỏ
hoa lan rụng bên thềm
như ngày quên nắng nhạt
sợi nắng vàng rơi nghiêng
hoa mãn thiên
mãn thiên hoa vũ
tội tình chi
ngước mặt  lên  trời
chia tay từ dạo  đó
đến  giờ như trăm năm
ôi trăm năm hiu quạnh
ôi trăm năm muôn trùng
xứ người chen chân  đứng
nghe hụt hẫng không ngờ
áo cơm đời đuổi  bắt
mệt mỏi hơn tình xưa
không còn gì  để nhớ
không còn gì để quên
bao năm rồi hở nhỏ
xứ người ta cùng điên
