có khi một màu xanh lá
bay đi để lại bên đời
những cành khô chờ đơi
nụ hoa vàng lẻ loi
cuối năm qua phố
lại nhớ một người
lại nhớ một thời
mơ hồ như hoa trong mây
giữa đời người
mỏi mòn mộng mi
còn trong nổi nhớ
bac màu sương khói cõi phù hoa
có khi là
một hạt mưa rơi
tưởng chừng ướt mặt
mà nghe ra
lạnh cả giang hà
một ngày
tiếng cười chưa kịp tắt
đã vội vàng ngồi khóc tuổi thanh xuân