tụi mày trách tao từ khi đến bến
sung sướng quá rồi quên hết bạn bè xưa
nên cả năm không thấy thư về cố quận
hỏi thăm nhau chút tình nghĩa dư thừa
đừng nghĩ đừng tin những điều đã tưởng
đâu có thiên đường cho kẻ lưu vong
ánh sáng đôi khi làm mờ đôi mắt
ở đây vật chất dư thừa nghẹt thở con tim
quê quán người cũng chỉ là cỏi tạm
cứ qua đây mới hiểu cuộc thăng trầm
tốt đẹp làm gì khi đời như ám khói
ở đâu không là giờ thừ hai mươi lăm
đời như thế còn hồn đâu để viết
thư về thăm bè bạn với người thân
chỉ có cõi lòng mỗi ngày một rách nát
gởi theo thùng quà vào dịp cuối năm