Ta Giờ Bận Bịu Đời Cơm Áo

như cánh buồm xa về bến nước
còn mang hơi hướm của phiêu bồng
ta về chỉ mang theo chai rượu
chút ít tiền và nợ lận lưng

nợ thường cơm áo ngày hai buổi
một đời trả mãi cũng chưa xong
còn nợ ân tình trong thiên hạ
nhiều lúc quên trả lại yên lòng

núi sông đâu đòi ai trả nợ
mà đời ray rức mãi khôn nguôi
quê nhà dẫu chỉ là ngọn cỏ
cũng mang thương nhớ đến khôn cùng

ngó ra trời đất còn hư huyễn
thì sá gì giấc mộng phù sinh
ta giờ bận bịu đời cơm áo
quên chuyện thắp đèn đọc sử xanh