Miền Nguyệt Ẩn

                       Tăng anh Nguyễn Phồn      

uống với nhau một vài ly rượu
đêm tàn rồi ta lại chia tay
mai anh trở về miền nương rẫy
chân đèo Bảo Lộc khói như mây

Sài Gòn Thủ Đức xa như nhớ
ai còn thắp sáng ngọn đèn khuya
Hà Lâm nắng sớm mưa chiều lạnh
khói thuốc buồn lan nổi nhớ nhà
 
hoa cà phê, hoa cà phê trắng
nở ra hương thơm ngát núi đồi
đêm nghe lá thì thầm nổi nhớ
những trái sầu riêng lặng lẽ rơi

đã có một thời chung gian khổ 
chia sớt cho nhau những ngọt bùi
anh sống với cõi lòng độ lượng
đời trắng tay rồi vẫn cứ vui

như ánh trăng xanh miền nguyệt ẩn
nào ai hiểu được nổi niềm riêng
nhiều khi buồn quá cùng cây cỏ
thắp ngọn đèn khuya nói chuyện thiền