Ôm Đàn Mà Hát


có hôm ngồi nhớ quê nhà
ngoài trời mưa rơi như hoa
khi không nhớ thời niên thiếu
một ngày mới đó giờ xa

lặng lẽ ngồi im trong chiều
nổi buồn trôi chảy thành sông
sao không ôm đàn mà hát
cho đời còn chút mênh mông

không ru được đời bình yên
cũng ru lòng  người bớt vọng
cất tiếng hát từ con tim
yêu thương len vào thế giới

đêm về ngồi thắp ngọn nến
thấy bóng mình ở quanh đây
chập chờn trong cơn gió lộng
nổi buồn tan vội như mây