người mắt màu lá ướt
về treo giữa vườn khuya
ta trăng tà tự tuyệt
nhòa trên đỉnh phù hư
người áo vàng hoa điểm
về qua phố tình thơ
ta lưng đèo nắng nhạt
chiều trên núi hoang vu
người tay thơm sách vở
mộng mơ trong giảng đường
ta ba lô lưng cõng
đạn bom qua chiến trường
người hoa đào chớm nụ
đời như mới vào xuân
ta lạc miền sinh tử
tình treo ngọn phù vân
Thơ Cao Thị Van Giã
mù sương phi cảng não nề
thôi anh ở lại buồn về em mang
tiễn nhau một chén rượu tàn
một bàn tay nắm một hàng lệ mau
cuộc cờ thế sư binh đao
phút giây tái ngộ ngày sau biết còn
Bài thơ ngắn thôi chỉ vài câu mà làm nhớ lại cuộc binh đao khói lửa thưở nào
Thưở nào đó có lẽ từ những năm đầu của thập niên 70. những năm mà cuộc chiến nam bắc đến hồi khốc liệt nhất. Khốc liệt chừng nào thì người chết nhiêu chừng đó Người chêt còn rất trẻ Chết trên núi rừng, trên đồng hoang hay trong những xóm làng Chết trên sườn núi, chết giữa lũng dâu, chết bên bờ suối, chết vội vàng không kip nói lời tử ly
Nam quân hay Băc quân đều chết như nhau Chết khi tóc còn xanh mộng đời còn đẹp Chết tình cờ nhưng không chết như mơ Chết ở chiên trường là chết thật, đâu phải trong phim ảnh mà chết như mơ
Vác ba lô súng đạn lên đường là đi vào cuộc tử sinh Cuộc chia tay nào cũng buồn man mác buồn và đau đớn khôn nguôi, bởi biết đâu ngày mai không còn gặp lại
Đó là một thời để yêu và một thời để chết
Chết không mong chờ nhưng yêu thì mong đợi Mong đợi người về cho cuộc tình còn có lại chút mong manh
mù sương phi cảng não nề
thôi anh ở lại buồn về em mang
Phi cảng mù sương có thể là ở phố núi nào đó hay ở một căn cứ quân sự nằm chơ vơ giữa núi rưng hắt hiu Người con gái thị thành lên chốn chiến trường thăm người yêu Gặp nhau trong bom đạn hạnh phúc trong lo âu. Vài ba ngày qua nhanh trong tầm sơn pháo, trong tiếng súng, trong tiếng bom, mới biết chiến trường là nơi sinh tử và tình yêu cũng dễ dàng đột tử như chơi
Thôi em buồn về thôi anh ở lại
Tiễn nhau trong mù sương những con đương phi đạo buồn tênh, buồn như cuộc chia tay không biết có ngày gặp lai Nắm tay nhau không muốn rời, nước mắt cứ lặng lẽ rơi
tiễn nhau một chén rượu tàn
một bàn tay nắm một hàng lệ mau
Chén rượu đã tàn, lệ lại không vơi
Sống trong thời thế sự binh đao, chia tay nhau là biết dễ gì có ngày mai gặp lại
cuộc cờ thế sự binh đao
Phút giây tái ngộ ngày sau biết còn
Một lời từ biệt đau buốt thiên thu
thôi anh ở lại buồn về em mang
tiễn nhau một chén rượu tàn
một bàn tay nắm một hàng lệ mau
cuộc cờ thế sư binh đao
phút giây tái ngộ ngày sau biết còn
Bài thơ ngắn thôi chỉ vài câu mà làm nhớ lại cuộc binh đao khói lửa thưở nào
Thưở nào đó có lẽ từ những năm đầu của thập niên 70. những năm mà cuộc chiến nam bắc đến hồi khốc liệt nhất. Khốc liệt chừng nào thì người chết nhiêu chừng đó Người chêt còn rất trẻ Chết trên núi rừng, trên đồng hoang hay trong những xóm làng Chết trên sườn núi, chết giữa lũng dâu, chết bên bờ suối, chết vội vàng không kip nói lời tử ly
Nam quân hay Băc quân đều chết như nhau Chết khi tóc còn xanh mộng đời còn đẹp Chết tình cờ nhưng không chết như mơ Chết ở chiên trường là chết thật, đâu phải trong phim ảnh mà chết như mơ
Vác ba lô súng đạn lên đường là đi vào cuộc tử sinh Cuộc chia tay nào cũng buồn man mác buồn và đau đớn khôn nguôi, bởi biết đâu ngày mai không còn gặp lại
Đó là một thời để yêu và một thời để chết
Chết không mong chờ nhưng yêu thì mong đợi Mong đợi người về cho cuộc tình còn có lại chút mong manh
mù sương phi cảng não nề
thôi anh ở lại buồn về em mang
Phi cảng mù sương có thể là ở phố núi nào đó hay ở một căn cứ quân sự nằm chơ vơ giữa núi rưng hắt hiu Người con gái thị thành lên chốn chiến trường thăm người yêu Gặp nhau trong bom đạn hạnh phúc trong lo âu. Vài ba ngày qua nhanh trong tầm sơn pháo, trong tiếng súng, trong tiếng bom, mới biết chiến trường là nơi sinh tử và tình yêu cũng dễ dàng đột tử như chơi
Thôi em buồn về thôi anh ở lại
Tiễn nhau trong mù sương những con đương phi đạo buồn tênh, buồn như cuộc chia tay không biết có ngày gặp lai Nắm tay nhau không muốn rời, nước mắt cứ lặng lẽ rơi
tiễn nhau một chén rượu tàn
một bàn tay nắm một hàng lệ mau
Chén rượu đã tàn, lệ lại không vơi
Sống trong thời thế sự binh đao, chia tay nhau là biết dễ gì có ngày mai gặp lại
cuộc cờ thế sự binh đao
Phút giây tái ngộ ngày sau biết còn
Một lời từ biệt đau buốt thiên thu
Ôm Đàn Mà Hát
có hôm ngồi nhớ quê nhà
ngoài trời mưa rơi như hoa
khi không nhớ thời niên thiếu
một ngày mới đó giờ xa
lặng lẽ ngồi im trong chiều
nổi buồn trôi chảy thành sông
sao không ôm đàn mà hát
cho đời còn chút mênh mông
không ru được đời bình yên
cũng ru lòng người bớt vọng
cất tiếng hát từ con tim
yêu thương len vào thế giới
đêm về ngồi thắp ngọn nến
thấy bóng mình ở quanh đây
chập chờn trong cơn gió lộng
nổi buồn tan vội như mây
Hơi Rượu Nồng
ly rượu nhỏ xoay vòng điểm mặt
những bạn bè mới cũ còn đây
chiều chưa qua nhòa nhòa bóng lá
hơi rượu nồng chấp choáng hồn say
chén rượu đời uống hoái chưa cạn
lá ngoài vườn biêng biếc sương pha
tóc đời người có màu khác lạ
ngó lại bạn bè xưa . giờ già
ngó lại đời ta không còn trẻ
ai cũng phải qua cầu thê tử
riêng ta còn quanh quất miền xa
này ẩn tình giấu trong đáy mắt
sao chiều nay ngó như nhoà nhòa
đã nửa đời người còn vương vấn
mối tình thơ dại thưở thanh xuân
em ở nơi nào trong trí nhớ
nói cho tôi biết để đi tìm
ngọn đèn đêm chong vàng nổi nhớ
trong mắt người đốm lửa hư hao
đến một bận là đi một bận
nghe quanh ta thiên hạ lời chào
bữa tiệc rượu chiều bên thôn xóm
với bạn bè riêng nổi niềm riêng
hoa cuối mùa hương tàn ngan ngát
xây xẩm hồn trăng treo ngoài hiên
vườn nhà cũ một căn lều cỏ
lá ngoài vườn xao xác trăng rơi
đêm đọc thơ nhớ người thiên cổ
lời vô thường đọng giữa âm ba
những bạn bè mới cũ còn đây
chiều chưa qua nhòa nhòa bóng lá
hơi rượu nồng chấp choáng hồn say
chén rượu đời uống hoái chưa cạn
lá ngoài vườn biêng biếc sương pha
tóc đời người có màu khác lạ
ngó lại bạn bè xưa . giờ già
ngó lại đời ta không còn trẻ
ai cũng phải qua cầu thê tử
riêng ta còn quanh quất miền xa
này ẩn tình giấu trong đáy mắt
sao chiều nay ngó như nhoà nhòa
đã nửa đời người còn vương vấn
mối tình thơ dại thưở thanh xuân
em ở nơi nào trong trí nhớ
nói cho tôi biết để đi tìm
ngọn đèn đêm chong vàng nổi nhớ
trong mắt người đốm lửa hư hao
đến một bận là đi một bận
nghe quanh ta thiên hạ lời chào
bữa tiệc rượu chiều bên thôn xóm
với bạn bè riêng nổi niềm riêng
hoa cuối mùa hương tàn ngan ngát
xây xẩm hồn trăng treo ngoài hiên
vườn nhà cũ một căn lều cỏ
lá ngoài vườn xao xác trăng rơi
đêm đọc thơ nhớ người thiên cổ
lời vô thường đọng giữa âm ba
BayTheo Năm Tháng
đến một nơi không đợi
vè một chốn không chờ
mới hay đời sống nọ
lụi tàn bao ước mơ
vè một chốn không chờ
mới hay đời sống nọ
lụi tàn bao ước mơ
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)