trải chiếu trong chiều bày cuộc rượu
cho ngày xanh còn rộn tiếng cười
hình như lâu lắm, ờ lâu lắm
vắng bạn bè ngồi quanh cuộc vui
cơm áo đời thường ai cũng bận
nhiều khi thấy oải bởi vì đâu
giấc mơ đời thường ngày mỗi hiếm
tỉnh ra lại thấy quá ư rầu
thấy ngày cứ phất phơ như khói
và đời lẳng lặng giống như câm
chợt nhớ bạn bè cất tiếng gọi
như ngày xưa bước lạc trên rừng
mai kia mốt nọ về qua phố
nghe nhớ bâng quơ một nổi buồn
những người của một thời niên thiếu
không thấy quay về chốn nhớ thương
tóc xanh giờ đã phai màu nhớ
đời người cũng cạn bớt niềm vui
trong bóng chiều bay từng sợi khói
thấy lòng mình hụt hẫng cách chi