dẫu tóc con bây chừ đã bạc
má mất rồi con thành trẻ mồ côi
ngày ly biệt con không về đưa tiễn
nổi đau này còn mãi khôn nguôi
San jose 16/10/2015
Chiều Mưa Qua Núi
khi em ở chốn thị thành
chốn an bình ngồi nghe tiếng hát
lúc đó tôi ở đầu núi
bên chân đèo ngồi ngóng tiêng chim
cùng ở tuổi thanh xuân
nhưng mỗi màu mỗi khác
em như hoa mai vàng tươi sáng
còn tôi bát ngát một màu mây
em đi về nắng vàng áo lụa
bốn mùa bay bỗng những niềm vui
nơi tôi về mịt mù cát bụi
tuổi thanh xuân sao quá mệt nhoài
chiều mưa núi người qua ướt áo
chợt thấy hiu hiu nổi nhớ nhà
nép bóng chiều buồn nhen bếp lửa
củi ướt khói cay hay lệ nhòa
giờ này nếu cùng em qua phố
ghé quán cà phê ngồi ngó mưa
mai kia mốt nọ về qua núi
thấy bóng mưa bay lại nhớ người
chỉ sợ một ngày không trở lại
mà nằm đâu đó ở rừng sâu
bao người đã chết còn rất trẻ
cuộc chiến này không nói được đâu
Thơ một thời nhớ lại
chốn an bình ngồi nghe tiếng hát
lúc đó tôi ở đầu núi
bên chân đèo ngồi ngóng tiêng chim
cùng ở tuổi thanh xuân
nhưng mỗi màu mỗi khác
em như hoa mai vàng tươi sáng
còn tôi bát ngát một màu mây
em đi về nắng vàng áo lụa
bốn mùa bay bỗng những niềm vui
nơi tôi về mịt mù cát bụi
tuổi thanh xuân sao quá mệt nhoài
chiều mưa núi người qua ướt áo
chợt thấy hiu hiu nổi nhớ nhà
nép bóng chiều buồn nhen bếp lửa
củi ướt khói cay hay lệ nhòa
giờ này nếu cùng em qua phố
ghé quán cà phê ngồi ngó mưa
mai kia mốt nọ về qua núi
thấy bóng mưa bay lại nhớ người
chỉ sợ một ngày không trở lại
mà nằm đâu đó ở rừng sâu
bao người đã chết còn rất trẻ
cuộc chiến này không nói được đâu
Thơ một thời nhớ lại
Dù Muốn Dù Không
dù muốn dù không
chúng ta vẫn phải sống
trong cõi lưng chừng hay tận cùng đáy vực
dưới ánh sáng lờ mờ
trong bóng tối âm u
chúng ta đứng im như loài thú
chúng ta âm thầm như cỏ cây
bao ngày tháng trôi qua
không ai còn nhớ
mặt trời mọc ở nơi nao
và tình yêu chết tự khi nào
em ơi
một ngày anh ngồi im cùng bóng tối
để thấy mình còn sống sót với thiên tai
một ngày không dám soi gương
sợ thấy mặt mình đầy rong rêu cỏ dại
em ơi
không lẽ cả cuộc đời này
chúng ta không bao giờ có lai
giấc mơ đời người
dù muốn dù không
chúng ta vẫn đợi
còn niềm tin
đá cũng nở hoa
chúng ta vẫn phải sống
trong cõi lưng chừng hay tận cùng đáy vực
dưới ánh sáng lờ mờ
trong bóng tối âm u
chúng ta đứng im như loài thú
chúng ta âm thầm như cỏ cây
bao ngày tháng trôi qua
không ai còn nhớ
mặt trời mọc ở nơi nao
và tình yêu chết tự khi nào
em ơi
một ngày anh ngồi im cùng bóng tối
để thấy mình còn sống sót với thiên tai
một ngày không dám soi gương
sợ thấy mặt mình đầy rong rêu cỏ dại
em ơi
không lẽ cả cuộc đời này
chúng ta không bao giờ có lai
giấc mơ đời người
dù muốn dù không
chúng ta vẫn đợi
còn niềm tin
đá cũng nở hoa
Cỏ Hoa, Sỏi Đá, Khói, Mây, Và ....
đi qua tuổi hồn nhiên
là chạm đến cõi ưu phiền sỏi đá
đã là sỏi đá
cuộc chơi nào không dâu bể đâu em
thả ngọn khói mong manh
thấy thiên thu tà tà rạn vỡ
cuộc đời này
đâu có gì mãi mãi muôn năm
đôi khi một đóa hoa bé nhỏ
nở bên hiên nhà
mà cả một đời người
thương nhớ khôn nguôi
dẫu đi hết mọi con đường lưu lạc
vẫn còn một nẻo chưa qua
em ơi có nhớ
núi sông quê nhà
đời người
có bao lần
đứng nhìn hoa bay trong gió
để thấy đời người
cũng là một bóng hoa bay
có một hôm về bên phố chợ
nhớ một thời gồng gánh non sông
buồn tay lật mấy trang sách sử
chợt thấy mây bay bạt cõi lòng
là chạm đến cõi ưu phiền sỏi đá
đã là sỏi đá
cuộc chơi nào không dâu bể đâu em
thả ngọn khói mong manh
thấy thiên thu tà tà rạn vỡ
cuộc đời này
đâu có gì mãi mãi muôn năm
đôi khi một đóa hoa bé nhỏ
nở bên hiên nhà
mà cả một đời người
thương nhớ khôn nguôi
dẫu đi hết mọi con đường lưu lạc
vẫn còn một nẻo chưa qua
em ơi có nhớ
núi sông quê nhà
đời người
có bao lần
đứng nhìn hoa bay trong gió
để thấy đời người
cũng là một bóng hoa bay
có một hôm về bên phố chợ
nhớ một thời gồng gánh non sông
buồn tay lật mấy trang sách sử
chợt thấy mây bay bạt cõi lòng
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)