Trăm Năm Buồn Trăm Năm

đi tận cùng cuộc lữ
quay về trong tịnh yên
thanh xuân chưa kịp nhớ
giờ chìm trong lãng quên

bạn ngồi im như đá
lặng nhìn cõi mênh mông
mới đây mà mới đó
đời như đã muôn trùng

có một thời tuổi trẻ
nhẹ nhàng như khói mây
đêm ôm đàn ngồi hát
quê hương buồn không hay

chia nhau từng điếu thuốc
ngồi bên tách cà phê
cái thời chinh chiến nọ
mấy ai đi trở về

tháng ba buồn gẫy súng
hiu hiu chốn lưu đày
đêm nằm nghe gió hú
ngọn cờ quan ải bay

nhớ đêm ta xuống núi
theo chân bóng nguyệt về
bạn bè cỏn ngồi lai
níu đời với sơn khê

bây giờ là lưu lạc
đi quanh thế giới sầu
ghé thăm người bạn cũ
nghe lòng mình quặn đau

bạn ngồi khắc tượng đá
lãng quên cả phận mình
ta về bạn không nhớ
trăm năm buồn trăm năm