viễn xứ ừ viễn xứ
đời như rứa buồn không
đi cho tàn giấc mộng
về ngồi nhớ rưng rưng
chiều mây tàn khói tỏa
ngó ra thấy nhòa nhòa
bao năm lòng thấm mệt
nổi buồn buốt thit da
rượu rót hoài cũng cạn
sá gì nổi nhớ mong
cuối năm ngồi bên quán
nhìn nắng tắt ven sông
chợt nhớ ai ngày nọ
thướt tha áo lụa là
đầu năm ngang qua đó
nhẹ nhàng như lá hoa
chợt thấy mình thưở ấy
tóc xanh và hồn trong
cuối năm về qua phố
viết câu thơ xuân hồng
đời người giờ quán lại
trăm năm bỗng giật mình
thoáng qua trong chớp mắt
hiểu rồi một câu kinh