thành phố không giòng sông ngọn suối
khác chi sa mạc cứ lan dần
anh sống như người mất trí nhớ
đêm đêm về cứ ngỡ qua sông
giấc ngủ chập chờn trên sóng nước
thưở lênh đênh bé nhỏ con thuyền
qua sông đâu phải qua tiền kiếp
một phút hồi tâm loạn ưu phiền
thành phố lạ tiếng cười giọng nói
cất tiếng chào ú ớ cơn mê
ai treo mấy ngọn đèn quang phổ
đánh thức hồn anh dậy trong khuya
đối diện bóng mình mà tự vấn
lời thì thầm như chuyện quỷ ma
ai xua ta tới nơi bờ vực
ngó xuống từng sâu bóng quê nhà
tự vấn một lần thôi cũng hoảng
sợ hồn thất tán giữa mê cung
anh đeo mặt nạ vào giấc ngủ
ngộ lỡ chiêm bao chẳng thấy mình
qua sông một lần không trở lại
đời còn sầu vọng mấy âm ba
những kẻ có lòng trong thiên hạ
hồn treo trên mấy nhánh giang hà