một ngày vội vã trôi qua mất
thấy mình còn đứng ở quanh đây
một bàn tay níu bàn tay vẫy
quê hương mây trắng cứ bay hoài
bay trong nổi nhớ mùa hoa cỏ
bên vườn nhà thơm lại tuổi thơ
lớn khôn rồi tiếc thời xưa cũ
bụi đỏ vây quanh chốn mịt mù
một ngày cũng vội vàng như thể
mới chào buổi sáng đã chào đêm
mệt quá trăm năm chào mộng mị
người chào người trong cõi tịnh yên
cũng xin chào núi sông muôn thưở
sao bây giờ lại thấy hư hao
chong ngọn đèn khuya ngồi đọc sử
thấy bóng người xưa giữa chiến hào
Có Khi Nhìn Lại Một Thời
có khi một màu xanh lá
bay đi để lại bên đời
những cành khô chờ đơi
nụ hoa vàng lẻ loi
cuối năm qua phố
lại nhớ một người
lại nhớ một thời
mơ hồ như hoa trong mây
giữa đời người
mỏi mòn mộng mi
còn trong nổi nhớ
bac màu sương khói cõi phù hoa
có khi là
một hạt mưa rơi
tưởng chừng ướt mặt
mà nghe ra
lạnh cả giang hà
một ngày
tiếng cười chưa kịp tắt
đã vội vàng ngồi khóc tuổi thanh xuân
bay đi để lại bên đời
những cành khô chờ đơi
nụ hoa vàng lẻ loi
cuối năm qua phố
lại nhớ một người
lại nhớ một thời
mơ hồ như hoa trong mây
giữa đời người
mỏi mòn mộng mi
còn trong nổi nhớ
bac màu sương khói cõi phù hoa
có khi là
một hạt mưa rơi
tưởng chừng ướt mặt
mà nghe ra
lạnh cả giang hà
một ngày
tiếng cười chưa kịp tắt
đã vội vàng ngồi khóc tuổi thanh xuân
Đời Người Như Gió Thỏang
có người vừa ra đi
như một làn gió thỏang
để lại một nổi buồn
trên mấy màu sương khói
Sự Thật
sự thật người nhìn thấy
làm con mắt người đui
sự thật người đang nghe
khiến đôi tai người điếc
và khi người định nói
thấy cổ họng mình câm
ai đó đứng trước mặt
ai đó cỡi trên lưng
ai đó đang đè đâu
những đui mù câm điếc
làm con mắt người đui
sự thật người đang nghe
khiến đôi tai người điếc
và khi người định nói
thấy cổ họng mình câm
ai đó đứng trước mặt
ai đó cỡi trên lưng
ai đó đang đè đâu
những đui mù câm điếc
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)